Bảo Vy nhìn bộ mặt ngây ngô và câu hỏi thật thà của anh thì liền phì cười hướng dẫn nhiệt tình: “Lấy cái chảo sâu lòng, đổ dầu nửa chảo, sau đó bỏ con cá tôi đã để sẵn vào rán giòn.”
Lâm Thiên Vũ nghe lời làm theo, nhưng khi bỏ con cá vào chảo thì dầu liền nhanh chóng bắn lên khắp nơi, rơi vào tay và mặt anh. Tinh Vân thấy vậy liền tắt lửa, lấy nắp đậy lại cái chảo rồi quay sang lo lắng cùng áy ngại hỏi anh: “Thiên Vũ, anh không sao chứ?”
Lâm Thiên Vũ được thể liền nhõng nhẽo thút thít nói: “Em gái nhỏ, tôi có thù với cá đó. Lần nào đụng vào tụi nó cũng gặp chuyện. Em có nhớ con cá ở cenote tôi nướng không? Cái vị tanh đó tôi nghĩ đến là phát nôn.”
Tinh Vân nhìn điệu bộ của Lâm Thiên Vũ thì liền tủm tỉm cười. Cô kéo ngăn kéo lấy ra hộp dầu cá rồi khéo léo châm một viên để dầu chảy ra. Sau đó cẩn thận thoa lên mu bàn tay và mặt cho Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ mỉm cười ngọt ngào nhìn ngắm Tinh Vân tập trung thoa thuốc cho anh. Gương mặt cô nhìn ở góc độ này thật đẹp. Hình ảnh này lại vừa khéo đập vào mắt Đoàn Nam Phong đang đứng ở cửa bếp. Anh siết chặt nắm tay tức giận quay trở ra ngoài. Gương mặt cũng căng cứng khó chịu đến bội phần.
Sau khi cơm nước được nấu xong, bàn tiệc cuối năm rực rỡ sắc màu cũng được bày ra. Nào cá, nào gà, nào canh, nào rau xen lẫn nhau trông vô cùng hấp dẫn. Những ly rượu vang sóng sánh vừa được rót ra cũng chỉnh tề nằm ở trong tay mỗi người. Mọi người cùng nâng ly và hô to trước khi nhập tiệc: “Chúc mừng năm mới.” Không khí phút chốc trở nên rộn ràng nôn nao mang theo hương vị của mùa xuân lan tràn.
Mọi người bắt đầu động đũa, Lưu Uyển Linh cũng vui vẻ gắp một cuốn chả giò bỏ vào chén. Đoàn Nam Phong cũng gắp lấy một cái đưa vào trong miệng cẩn thận nhai. ngôn tình hài
Khi Lưu Uyển Linh chuẩn bị đưa chả giò lên miệng thì Đoàn Nam Phong ngồi bên cạnh đã cản lại: “Nhân chả giò có nấm, em không thể ăn.”
Lưu Uyển Linh liền giật mình đặt lại trong chén. Sau đó, cô quay sang Đoàn Nam Phong dịu dàng nói: “Nam Phong, ăn dùm em nha.”
Đoàn Nam Phong khẽ chớp mi mắt tỏ vẻ đồng ý. Bao nhiêu năm quen biết nhau, giữa họ vẫn luôn giữ thói quen như vậy. Cái gì Lưu Uyển Linh không ăn được thì liền đưa qua cho Đoàn Nam Phong. Anh cũng không ngại chuyện này cho nên đồng ý với cô.
Cao Hiển Minh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hai người sau đó lại khéo léo đưa mắt nhìn sang Tinh Vân. Khóe môi ông khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Uyển Linh từ nhỏ bị dị ứng nấm. Ta cũng quên mất không nói với mẹ Tinh Vân. Cũng may có Nam Phong tinh ý phát hiện ra.”
Sau khi nghe ba Tinh Vân nói một câu hai nghĩa thì Đoàn Nam Phong liền sững người. Anh nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Tinh Vân đang ngồi đối diện mình. Chiếc bàn tròn ấm áp phút chốc ngăn thành hai chiến tuyến. Đoàn Nam Phong liền hiểu ra thâm ý của ba Tinh Vân khi mời Lưu Uyển Linh đến nhà ăn bữa tiệc tối nay. Không phải vì ông luyến tiếc tình cha con mà thương cảm Lưu Uyển Linh đón năm mới một mình mà chỉ là vì muốn cho Tinh Vân nhìn rõ anh. Trước sau ông ấy cũng chỉ coi trọng con gái của mình, không tiếc đem đứa con gái nuôi từ nhỏ đến lớn ra làm con cờ. Trong lòng Đoàn Nam Phong liền dấy lên sự thương cảm đối với Lưu Uyển Linh.
Bảo Vy ngồi cạnh Tinh Vân, hơn ai hết cô nhìn thấy rõ đôi nam nữ trước mặt đang đóng phim ngôn tình, tự nhiên lại phì cười lớn.
Bà Minh tinh ý liền hỏi cô: “Bảo Vy, cháu cười gì vậy?”
Bảo Vy ngớ người, không lẽ nói là phim ngôn tình cũng không diễn nhập tâm như Đoàn Nam Phong và Lưu Uyển Linh. Bảo Vy nhanh trí đảo qua chuyện khác: “Cháu nhớ lại chuyện vui của Tinh Vân hồi lúc học đại học.”
Lâm Thiên Vũ là người tò mò nhất bởi vì anh vốn rất quan tâm Tinh Vân. Đôi mắt đen nhanh chóng bắn về phía Bảo Vy: “Mau kể cho tôi nghe đi. Chuyện đó như thế nào?”
Bảo Vy nghĩ đến chuyện ngày xưa liền không nhịn được cười khiến Lâm Thiên Vũ càng thêm sốt ruột giục cô nhưng Phương Bảo Vy là ai chứ, cô đâu có dễ bị người khác sai khiến. Cô lém lỉnh nói lại: “Muốn nghe chuyện thì phải trả công đó. Lâm Thiên Vũ, tôi không kể chuyện cho anh nghe chùa đâu.”
Lâm Thiên Vũ cười cười lộ ra hàm răng trắng bóng: “Phương Bảo Vy, cô muốn thế nào?”
Bảo Vy nhìn sang Tinh Vân, vẻ mặt như nhìn món hàng sắp bán được giá đắc chí nói: “Muốn nghe chuyện của Tinh Vân cũng được nhưng mỗi người phải lần lượt kể ra câu chuyện hồi đi học của mình. Kể xong có quyền chỉ người khác.”
Sáu người, mười hai mắt nhìn nhau sau đó gật đầu cái rụp vì ai cũng tò mò người lờ khờ như Tinh Vân thật ra có chuyện gì lúc học Đại Học khiến Bảo Vy phải cười lớn như vậy. Tinh Vân biết mình sắp bị bạn thân bán đứng thì gương mặt não nề như con cừu non bị đem ra chợ nhìn bà chủ “quơ chân múa tay”.
Bảo Vy hắng giọng bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa, lúc Tinh Vân còn là sinh viên năm nhất. Bởi vì gương mặt và dáng người vượt trội, cô đã được cả khoa thương tình ưu ái đăng ký cho đi thi Hoa Khôi.”