Vừa nghe xong câu ấy, Đoàn Nam Phong liền bóp các khớp tay rôm rốp, máu giận lên đến đầu. Anh không còn nghĩ được gì nữa liền sải bước nhanh về phía đôi nam nữ trước mặt. Nghe động Lâm Thiên Vũ liền giữ tay xoay người Tinh Vân quay về sau.
Tinh Vân và Lâm Thiên Vũ tay trong tay nhìn Đoàn Nam Phong sắc mặt băng lãnh, con ngươi đỏ lên long sòng sọc nhìn bọn họ.
Tay cô vẫn cầm súng chĩa thẳng vào Đoàn Nam Phong, nay liền vội vàng hạ súng xuống. Lâm Thiên Vũ thấy vậy cũng bỏ tay ra khỏi tay cô, lên tiếng phá tan bầu không khí đông đặc: “Bọn này đang luyện súng. Cậu cũng thử đi.”
Đoàn Nam Phong không nói gì, lạnh lùng từ trong túi áo móc ra một cây súng ngắn hiện đại bóng loáng lên đạn bắn liền ba phát đạn liên tục ngay sát Tinh Vân và Lâm Thiên Vũ khiến cô hoảng hốt bịt tai lại ngồi rạp xuống đất. Ba phát đạn đi chuẩn xác vào ba thân cây tre tạo thành một đường phẳng. Lâm Thiên Vũ tròn mắt kinh ngạc vỗ tay không ngừng khen ngợi: “Giỏi lắm Nam Phong, tài bắn súng của cậu ngày càng tiến bộ.”
Hắn không để tâm lời của Lâm Thiên Vũ mà chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh Tinh Vân, lạnh lùng nói: “Em muốn tập bắn súng sao không nói với tôi mà lại ở đây cầm tay đàn ông khác hả? Em đã quên lời tôi từng nói trước đây hay là nhân lúc tôi đi khỏi lại giở thói tán tỉnh đàn ông khác?”
Tinh Vân nghe trong lời hắn có sự đe dọa nhưng vì hắn xúc phạm cô cho nên cô liền khó chịu ngẩng lên nhìn hắn mắng xối xả: “Đoàn Nam Phong, anh vừa phải thôi đó. Lúc sáng là ai nổi điên chạy mất, bây giờ Thiên Vũ vừa tặng tôi cây súng đẹp thì anh lại xuất hiện bóng gió nói năng xằng bậy. Anh rốt cục là muốn sao?”
Đoàn Nam Phong tức giận định nói gì đó thì lúc này ba mẹ Tinh Vân lúc này đã đứng phía sau bọn họ.
“Ba, mẹ! Sao hai người về sớm vậy?” - Tinh Vân nhìn thấy ba mẹ mình thì mừng rỡ reo lên chạy về phía họ.
Ông Minh và bà Minh liền ôm con gái cưng vào lòng, trong mắt của họ có biết bao là yêu thương cưng chiều. Bà Minh mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Còn không phải vì lo cho con sao? Cả đêm mẹ không ngủ được. Sáng ngày ra đã phải lo về nhà sớm.”
Sau đó bà liền liếc mắt sang hai người con trai đang đứng phía sau ám chỉ gì đó. Cao Hiển Minh thấy vậy cũng cất tiếng hỏi: “Chúng tôi vừa bước vào nhà đã nghe tiếng súng. Các cậu làm gì ở đây?”
Lâm Thiên Vũ liền vội vội vàng vàng giải thích: “Bọn con đang tập bắn súng.”
Cao Hiển Minh dùng cái nhìn dò xét nhìn hai người họ, sau đó liền nói ra một mệnh lệnh: “Hai cậu lên thư phòng với tôi một lúc.”
Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ nghe xong liền thở dài lẳng lặng bước theo. Tinh Vân nhìn ba rồi lại nhìn sang mẹ như có rất nhiều thắc mắc. Mẹ cô vỗ vai trấn an cô, sau đó cùng cô theo chân ba người bọn họ bước vào nhà.
Trong phòng sách rộng lớn mang phong cách kiến trúc cổ điển Á Đông, Cao Hiển Minh ngồi xuống ghế gỗ chạm khắc tinh tế, nhẹ nhàng pha trà cho Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ.
Nâng ly trà hảo hạng thoang thoảng hương lài, Cao Hiển Minh nhẹ hớp một ngụm rồi bắt đầu nói: “Lâm Thiên Vũ, sự việc lần trước ở chùa Liên Hoa cũng may có cậu. Nếu không tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra cho cái gia đình này.”
Lâm Thiên Vũ đón ly trà từ tay Cao Hiển Minh, vừa uống vừa nghe trưởng bối như ông nói tiếp: “Tôi biết, ơn cứu mạng này không phải chỉ có thể nói cám ơn là xong chuyện. Tôi xưa nay làm ăn rõ ràng minh bạch, dù là làm người hay làm việc cũng đều lỗi lạc. Ơn này tôi nhất định ghi lòng tạc dạ. Có cơ hội nhất định đền đáp.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền khiêm tốn trả lời: “Bác trai đừng khách sáo. Tinh Vân là người phụ nữ trong lòng Lâm Thiên Vũ con. Con nhất định không để cô ấy gặp chuyện.”
Nghe Lâm Thiên Vũ hết lần này đến lần khác công khai thừa nhận chuyện tình cảm với Tinh Vân, Đoàn Nam Phong tuy khó chịu nhưng vẫn phải dằn xuống. Anh chăm chú uống trà nhưng ánh mắt vẫn sắc bén liếc nhìn Lâm Thiên Vũ và ông Minh.
Cao Hiển Minh tường tận quan sát hai người thanh niên trước mặt mình một lúc rồi mỉm cười tinh tế nói: “Nếu cậu không muốn con bé gặp chuyện, vậy sao còn muốn nó cùng cậu mạo hiểm đi Pêru? Đâu phải cậu không biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Cao Hiển Minh tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái bảo bối. Nó có chuyện gì tôi sống làm sao nổi?”
“Bác trai, Tinh Vân thật sự là cô gái thông minh hiếm có mà cháu biết. Cháu và cô ấy từng là cộng sự ăn ý. Cháu biết được khả năng của cô ấy. Chuyến đi này không thể thiếu cô ấy được. Cháu sẽ dốc toàn lực bảo vệ Tinh Vân như sinh mạng. Cháu tuyệt đối không quay về một mình. Xin bác hãy an tâm.” - Lâm Thiên Vũ hiểu được ý tứ của ba Tinh Vân nhưng anh cũng tự tin quả quyết