Trên đường về, hắn không đưa nàng về biệt thự nhà họ Cao mà lại cho xe đi về một hướng khác. Tinh Vân ngạc nhiên hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu?”
“Đi hẹn hò.” - Đoàn Nam Phong nhếch môi cười đáp gọn.
Tinh Vân trố mắt nhìn hắn nghĩ nghĩ: “Hẹn hò sao? Hẹn hò là giống như các cặp đôi yêu nhau đi ăn cơm, dạo phố, xem phim hả? Hắn còn biết trò này sao? Chắc cũng từng hẹn hò với nhiều người rồi. Mà nghĩ lại nàng cũng chưa từng biết hẹn hò là cái gì? Mang tiếng sắp đám cưới nhưng hai người toàn đốt cháy và bỏ qua giai đoạn. Cứ thế quá độ lên gia đình. À không, phải nói là quá độ đến ly hôn.” - Nghĩ đấn đây Tinh Vân có phần thấy uất ức: “Thông thường người ta sẽ gặp gỡ, tìm hiểu, bày tỏ, ngỏ lời, hẹn hò, quà cáp, ra mắt, đám cưới, sinh con. Còn nàng và hắn thì: bắt ép, sống chung, sinh con, chuẩn bị đám cưới, chia tay rồi lại đi hẹn hò. Đúng là loạn cào cào mà.”
Thấy nàng vẩn vơ suy nghĩ hắn liền đưa tay sang nắm lấy bàn tay nàng khẽ vuốt nhẹ: “Bé con, em lại đang nghĩ về con à?”
“Không có.” - Tinh Vân nhanh miệng trả lời rồi rút tay ra khỏi tay hắn.
“Vậy nghĩ về ai?” - Đoàn Nma Phong cưng quyết cầm chắc tay nàng rồi hỏi tiếp.
“Về anh.” - Nói xong Tinh Vân giật mình che miệng không kịp. Liền ú ớ đính chính: “Ý của tôi là tôi nghĩ xem tại sao anh lại muốn đi hẹn hò?” - Tinh Vân quay snag quan sát vẻ mặt của hắn rồi thắc mắc hỏi: “Anh cũng biết hẹn hò sao?”.
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười: “Chưa từng hẹn hò nhưng hôm nay sẽ thử với em.”
“Vì sao?” - Tinh Vân đầu đầy thắc mắc, tròn mắt hỏi lại.
“Vì tôi muốn em được vui.” - Đoàn Nam Phong quay snag nhìn cô, nheo mắt nói.
Ngần ngại đôi chút, Tinh Vân mới thành thật nói: “Nhưng tôi cũng chưa từng hẹn hò. Tôi không biết có vui hay không nữa.”
“Đi thử rồi biết.” - Đoàn Nam Phong nháy mắt rồi lên tiếng cổ động cô thử hẹn hò với anh.
Tinh Vân nghe xong thì còn nhiều băn khoăn hơn. Cô áy ngại hỏi: “Nhưng đi hẹn hò là đi đâu? Ăn cơm, dạo phố xem phim hả?”
Đoàn Nam Phong cười cười giải thích: “Cơm thì em nấu là ngon nhất, phim thì xem ở nhà là tốt nhất. Dạo phố thì e rằng không được. Dạo này nhà họ Hoàng của em liên tục gây chấn động, em nghĩ nếu phóng viên nhìn thấy em trên phố thì họ có tha cho em không?”
Tinh Vân nghĩ nghĩ thấy cũng có lý. Đầu tiên là chuyện con tàu bị tập kích. Dù anh Khiêm đã cố đè nén dư luận nhưng làm gì tin tức không hay truyền ra ngoài. Sau đó là việc ông ngoại cô cưới vợ. Bà ngoại cô lại là ni cô hoàn tục. Cái nhìn dư luận đâu phải ai cũng giống ai. Còn có chuyện ba cô cưới mẹ cô khiến bà Fancy tự tử. Ai không hiểu chuyện, nhìn vào không chửi ba cô bạc tình và mẹ cô là hồ ly tinh. Chưa tính đến chuyện cô giật chồng của em gái mình. Ai sẽ hiểu Lưu Uyển Linh không phải con của ba cô? Càng không ai hiểu Tinh Nhật thực ra mới là con cô. Đừng nói người ngoài ngay cả cô là người trong cuộc cũng đang mơ màng trước một loạt biến cố diễn ra trong nhà mình. Không có anh Khiêm và ba cô thao túng thị trường cổ phiếu cộng với uy tín của ông ngoại cô thì Hoàng Thiên sớm đã “đại nạn lâm đầu”. Giờ mà phóng viên bắt được cô thì coi như thảm. Cho nên hẹn hò mà hắn nói là đi đâu nhỉ? Nơi nào mới dành cho cô thư giãn đây?
Tinh Vân vừa băn khoăn thì Đoàn Nam Phong đã cho cô ngay câu trả lời. Anh cho xe dừng trước cửa một hội quán. Nhìn qua cái cổng bằng gỗ quý đẽo gọt tỉ mỉ cũng biết là khu cho giới thượng lưu ghé qua. Trên cổng có khắc ký tự ngoằng ngoèo mà cô không tài nào đọc được. Đoàn Nam Phong vòng tay qua eo cô, vững vàng bước vào bên trong.
Sau khi bước qua hàng hàng lớp lớp vệ sĩ chăm chỉ đi làm ngày Giáng Sinh thì cuối cùng cũng vào tòa nhà trung tâm. Nơi này rộng như một sân vận động, mỗi góc là một nhóm người tụ họp với nhau tập luyện thể lực như đánh boxing (quyền Anh), múa võ Trung Quốc (Wushu), võ Hàn Quốc (Taekwondo), võ Nhật Bản (Karate, Aikido)... Có rất nhiều kiểu võ thuật truyền thống ở đây đến từ nhiều quốc gia mà cô không biết hết. Mỗi nhóm tập một loại võ và có người hướng dẫn kỹ càng. Nhìn qua có vẻ chuyên nghiệp và tinh thần cũng cao vì ngày nghỉ lễ họ cũng đến đây tập luyện siêng năng.
Tinh Vân nhìn Đoàn Nam Phong cảm giác hắn hình như không được bình thường lắm. Tự nhiên đưa cô đến cái nơi nhiều đàn ông như vậy hẹn hò. Nhưng Tinh Vân ráng kiên nhẫn xem hắn giở trò gì và định đưa cô đi đâu. Sau khi băng qua nhiều dãy phòng thì người hướng dẫn cũng mời bọn họ vào một căn phòng có cửa làm bằng tre mang đậm phong cách Á Đông. Cánh cửa mở ra cô nhìn thấy vài cặp đôi đang luyện kiếm. Tinh Vân há hốc mồm, thì ra kiếm còn có thể sắc và sáng loáng đến như vậy. Qua đôi tay thuần thục của những người ở đây cô cảm giác thanh kiếm nhẹ như tơ lướt qua lướt lại lóe lên ánh sáng chói lóa đẹp mắt còn hơn xem phim kiếm hiệp nữa.
Thấy Tinh Vân nhìn không chớp mắt, Đoàn Nam Phong liền quan tâm hỏi cô: “Em có muốn thử không?”