Chưa đợi Tinh Vân trả lời, Đoàn Nam Phong sắc mặt tối sầm tiến đến đẩy Cao Thừa Hiên ra và đứng chắn trước mặt Tinh Vân. Giọng anh vừa khó chịu vừa nghiêm túc cảnh cáo: “Hết người này đến người khác đến tỏ tình với vợ tôi, các người thật coi Đoàn Nam Phong tôi là không khí sao?”
Cao Thừa Hiên liền nói: “Vợ sao? Vợ anh không phải Lưu Uyển Linh sao? Tại sao anh lại tham như vậy. Đã có vợ còn muốn thêm Tinh Vân?”
Đoàn Nam Phong liền hỏi: “Vậy Yên Di không phải vợ cậu sao?”
Lâm Thiên Vũ lại nói thêm: “Đoàn Nam Phong, tôi với cậu là bạn. Nhưng chưa bao giờ tôi có ý định nhường Tinh Vân cho cậu. Nên nhớ cho kỹ, vì Tinh Vân chuyện gì tôi cũng dám làm, nguyên tắc gì cũng dám phá bỏ.”
Kliment nói thêm: “Tôi cũng vậy.”
Cả đám hùa nhau nói như vậy đúng là chọc tức chết Đoàn Nam Phong rồi. Người ta đàn ông bạc tình gặp một người yêu một người, còn nay vợ hắn “một người gặp, một người yêu” không biết gọi là gì nữa. Đoàn Nam Phong cao ngạo đến hôm nay đã hiểu cái gì gọi là vì phụ nữ mà bất an, vì phụ nữ mà sốt sắng.
Hoàng Gia Khiêm muốn phá vỡ cục diện căng thẳng liền hắng giọng nói: “Đây là bệnh viện, các người muốn đấu súng hay đấu quyền thì mời ra ngoài để ông chúng tôi nghỉ ngơi.”
Nói xong anh lại quay sang Cao Thừa Hiên điềm nhiên nói: “Yên Di vẫn đang ở chỗ của anh, khi nào chú muốn rước em ấy về thì cứ nói với anh.” - Tuy nhiên trong lòng anh lúc này đang hụt hẫng.
Bà Minh nhìn cục diện này lại mỉm cười như nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Tinh Vân, con có nhớ năm con mười sáu tuổi, vừa vào học cấp Ba được một tháng đã có mấy anh chàng đến nhà đánh nhau đòi chở con đi học không?”
Gương mặt Tinh Vân ngây ngô khẽ gật đầu, đúng là có chuyện này. Bà Minh lại nói: “Còn lúc lên thành phố học đại học nữa. Cũng có vài anh đến ký túc xá tìm rồi sinh sự để được gặp con. Quản lý khu ký túc xá phải gọi điện cho mẹ. Nhiều nhất là lúc con đoạt hoa khôi.”
Bà Minh thở dài lắc đều: “Từ nhỏ đến lớn mẹ phát mệt khi đi giải quyết những chuyện này cho con. Đến giờ cũng vẫn như vậy”
Tinh Vân nhớ lại mấy chuyện hồi nhỏ xíu tự nhiên thấy buồn cười. Cô bỗng phì cười lộ ra nụ cười khuynh đảo cả đám người đang cãi nhau trước mặt. Lưu Viễn há hốc mồm không ngờ con gái ông lại đoạt cả danh hiệu hoa khôi. Còn có nhiều anh theo đuổi như vậy, không khác mẹ cô lúc trẻ là bao.
Đoàn Nam Phong si mê nhìn cô mà chỉ ước ao nụ cười này mãi thuộc về mình. Nhìn cái đám xung quanh cùng ngắm nhìn vợ mình thì anh chỉ muốn móc hết mắt bọn chúng ra. Thật là tức điên lên mà.
Hoàng lão gia cười rạng rỡ nói: “Cháu gái của ta dù không có tiền của ta bao bọc thì vẫn là tỏa sáng như vậy. Bởi vì nó vốn là viên ngọc sáng. Các người có thấy chưa?”
Sau đó ông lại quay sang Đoàn Nam Phong nhắn nhủ cũng là nhắc nhở: “Nam Phong, cháu phải trân trọng đó.”
Đoàn Nam Phong cúi đầu nói: “Nhất định!”.
Lâm Thiên Vũ đứng cạnh liền kháng nghị: “Hoàng lão gia, ông nói như vậy là đã đồng ý hắn làm cháu rể hay sao?”
“Phải đó ông, còn cháu nữa!” - Cao Thừa Hiên liền chen miệng nói vào.
Kliment cũng nói: “Còn cả tôi.”
Hoàng lão gia cười lớn nói: “Các người đều thiếu một chữ duyên. Cháu gái ta và Đoàn Nam Phong của Đoàn thị từ khi chưa ra đời đã định sẵn là của nhau. Dù cả hai đứa nó không hay không biết thì vẫn là tự đến với nhau.”
Nghe Hoàng lão gia nói xong, trong lòng cả đám đều tặc lưỡi thở dài, dù không muốn chấp nhận thì cũng không thể làm gì khác nữa. Sau khi tất cả rời khỏi phòng ông thì Hoàng Gia Khiêm mới cầm tập tài liệu từ trên sofa đến cạnh giường ông.
Hoàng lão gia nhìn biểu hiện của Hoàng Gia Khiêm thì biết sắp được nghe một chuyện động trời nhưng ông vẫn điềm tĩnh nói: “Có chuyện gì cháu cứ nói đi.”