“Ông...” - Cao Thừa Hiên tức giận trừng mắt nhìn Hoàng lão gia.
Hoàng lão gia nhanh tay rút súng đặt dưới gối nằm chĩa vào mặt hắn. Lúc này, phía cánh cửa liền bị mở ra rất mạnh. Một giọng nói vang lên, một bà cụ thong thả bước vào: “ Ai dám động đến cháu nội đích tôn của nhà họ Cao?”
Bên ngoài vài vệ sĩ của Hoàng Thiên vẫn đang đánh nhau với vệ sĩ của Cao gia. Nhìn thấy cảnh này, Kliment cũng thừa cơ bước vào ngó Tinh Vân một chút. Nhưng hắn chưa manh động, vẫn đứng yên nhìn ngó cục diện. Xem ra hắn cũng không đến nổi “té giếng” như Tinh Vân nghĩ.
Cao Thừa Hiên quay sang nhìn bà nội, liền chạy đến giữ cánh tay phải của bà lắc nhẹ: “Bà nội, sao người lại đến đây?”
Cao lão phu nhân lườm Cao Thừa Hiên thở dài: “Ta đang tịnh tu ở Los Angeles, còn không phải cháu ban cho hay sao? Khi không lại chạy đến đây. Mau đi về với bà.”
Nói xong Cao lão phu nhân liền muốn quay đi, nhưng có Hoàng lão gia ở đó đâu dễ để cho bà muốn làm gì làm. Ông liền lên tiếng: “Phi Phụng bà đứng lại đó cho tôi.”
Cao lão phu nhân nhún vai cười: “Buồn cười! Ông lấy quyền gì ngăn tôi?”
Hoàng lão gia cười lớn: “Quyền gì sao? Chỗ của chúng tôi là nơi các người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Thằng cháu của bà đến phá hoại tiệc sinh nhật của cháu gái tôi, còn bắt cóc nó. Hủy hoại danh dự nhà chúng tôi. Còn bà thì ngang nhiên xông vào đây. Bà tưởng nhà họ Hoàng chúng tôi dễ bị bắt nạt như vậy sao?”
Lời ông vừa dứt, một đám vệ sĩ mặc âu phục đen mang súng xông vào phòng. Vệ sĩ ngoài cửa của nhà họ Cao toàn bộ bị trấn áp.
Cao lão phu nhân bật cười lớn nói: “Hoàng Thời, ông đây là muốn khai hỏa với Cao gia chúng tôi sao? Đừng quên, là ông nợ chúng tôi. Năm đó vì ai mà chồng tôi chết? Còn có cả Nhã Miên, ông đã hủy hoại một đời em ấy. Bây giờ muốn diệt cỏ tận gốc hay sao?”
Hoàng lão gia nghe Cao lão phu nhân nhắc đến Nhã Miên thì tay ông liền rung lên, tim cũng đau nhói. Nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng: “Bao nhiêu năm nay nhà họ Hoàng và nhà họ Cao không liên quan nhau. Tất cả là do thằng cháu bà gây chuyện. Nó còn đến đây xấc xược đòi bắt cháu gái tôi. Không cho các người bài học thử hỏi mặt mũi của tôi phải để ở đâu?”
Cao lão phu nhân hừ mạnh một tiếng rồi nói: “Cháu trai tôi đã có vợ, bắt cháu gái ông về để làm gì? Các người đây là đang muốn vu oan cho cháu tôi phải không?”
Mọi người trong phòng thầm lắc đầu trước thái độ bá đạo ngang ngược của bà nội Cao Thừa Hiên không thua gì Hoàng lão gia. Mọi chuyện rõ ràng như vậy mà bà vẫn cãi trôi. Kliment tuy không hiểu tiếng Việt nhưng nghe giọng nói cùng thái độ của hai người anh cũng đoán được tình hình đang căng thẳng. Tuy nhiên anh không quan tâm họ. Mắt anh vẫn hướng về Tinh Vân xinh đẹp của anh. Đoàn Nam Phong nhìn thấy chỉ muốn đến móc mắt hắn ra. Nhưng tình hình đang căng thẳng nên anh đành nhẫn nhịn gác lại.
Hoàng lão gia cười lớn: “Chuyện này bà hãy hỏi cháu nội của bà.”
Cao lão phu nhân quay sang nhìn Cao Thừa Hiên. Bà thấy mắt anh đang hướng về Tinh Vân si mê nhìn ngắm. Cao lão phu nhân hắng giọng một cái khiến Cao Thừa Hiên giật mình quay lại thực tại.
“Bà à, ông ta nói không sai. Cháu yêu thích Tinh Vân. Cháu muốn cưới cô ấy làm vợ. Cưới được cô ấy thì từ giờ cháu chuyện gì cũng sẽ nghe lời bà. Được không bà?” - Cao Thừa Hiên nũng nịu xin xỏ với bà hắn không khác một đứa trẻ khiến mọi người trong phòng cười thầm. Đường đường ác ma buôn ma túy mà thật ra cũng chỉ là đứa trẻ to xác.
Cao lão phu nhân bất mãn lắc đầu, khó chịu nói: “Cháu có biết mình đang nói gì không hả? Cô ta là cháu gái của Hoàng Thời. Cháu lại quên ông nội cháu chết thế nào sao? Năm đó ta một mình chống đỡ nhà họ Cao như thế nào sao? Bây giờ lại khăng khăng đi lấy cháu gái của kẻ thù.”
Cao Thừa Hiên nhăn mặt nói: “Bà! Không phải trước giờ bà vẫn dạy cháu là không được mang lòng thù hận và đi tìm người nhà họ Hoàng trả thù sao? Sao bây giờ bà lại lấy chuyện này ra để cấm cháu?”.
Cao lão phu nhân tay lần tràng hạt, lắc đầu nói: “Thừa Hiên, ta dạy cháu như vậy là vì ta không muốn cháu đi trả thù. Ta sợ cháu thiệt thân và hơn nữa con người mang thù hận sẽ rất khổ. Ta không muốn cháu vì ân oán đời trước mà bị cuốn vào đau khổ. Nhưng bao nhiêu năm nay ta thật không thể nào quên được mối hận này. Bây giờ cháu kêu ta làm sao chấp nhận được việc cho cháu cưới cô ta và làm người một nhà với lão già khốn kiốp kia?”.
Cao Thừa Hiên lại tiếp tục nài nỉ: “Nhưng cháu yêu Tinh Vân, cháu thích cô ấy. Bà toại nguyện cho cháu đi.”
Nhưng Cao lão phu nhân một mực từ chối, gây gắt nói: “Không được, cháu như vậy còn Yên Di thế nào?”
Cao Thừa HIên lắc đầu nguầy nguậy: “Cháu không thích cô ấy. Cô ấy là do bà cưới về không phải cháu.”
Thấy Cao Thừa Hiên cứ nài nỉ càng khiến cho bà bực bội: “Yên Di có gì không tốt? Lá số tử vi của con bé thuộc dạng tốt hiếm có và còn hợp với cháu. Tướng mạo phú quý mặt tròn, mũi lân, mày ngài, mắt phượng, miệng nhỏ. Tính tình đơn thuần chất phác lại khéo léo. Cháu nói xem, ta cưới cho cháu người như vậy có gì uất ức cho cháu? Cháu hãy mở lòng ra với nó sẽ thấy con bé rất đáng yêu.”.
Cao Thừa Hiên nhăn mặt: “Cháu không quan tâm, Cháu không thích. Cháu sẽ ly hôn với cô ấy. Cháu nhất định cưới Tinh Vân. Dù bà không đồng ý thì cháu cũng sẽ đưa cô ấy trốn đi không bao giờ quay về nữa. Cháu nói bà biết cô ấy đang mang thai con của cháu, bà không chấp nhận cũng không được.”