Chiếc xe hơi sang trọng lao nhanh trên đường phố Turbo và ngừng lại ở một nơi heo hút trên đồi. Tinh Vân trong lòng lo lắng không biết phía trước là điều gì đang chờ đợi cô. Dù là vực sâu cô nhất định cũng phải nhảy xuống tìm con đường sống từ trong cái chết.
Cao Thừa Hiên mặc bộ âu phục sang trọng, nhìn dáng điệu của anh khệnh khạng hơn lúc ở trên tàu rất nhiều. Thì ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương của anh trên tàu chỉ là anh diễn kịch. Nghĩ đến đây Tinh Vân thấy thất vọng về bản thân vì mình đã từng thấy anh ta đáng thương mà giúp đỡ. Cái tên Tiến kia khẳng định cũng là giả. Cô cũng không biết anh ta tên gì, cũng không buồn hỏi. Qua hôm nay giữa cô và hắn coi như chưa từng quen biết nhau đi. Nghĩ đến đây Tinh Vân hít một hơi dài, ngẩng cao đầu bước theo sau Cao Thừa Hiên. Phía sau từ vài chiếc xe khác một đám thuộc hạ nhanh chóng ra khỏi xe đi theo bảo vệ cho Cao Thừa Hiên. Ai nấy mặt mày cũng đằng đằng sát khí.
Cánh cổng sắt nặng nề từ từ nâng lên, bên trong một nhóm người trong tay cầm vũ khí ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Ở giữa có một chiếc ghế xoay, người ngồi trên chiếc ghế xoay mặt lại với cánh cửa nên Tinh Vân chưa nhìn thấy được mặt hắn. Nhưng theo lời Cao Thừa Hiên thì hắn đã già và béo ị, như vậy cơ hội nàng nhanh tay chớp lấy khẩu súng uy hiếp hắn để bỏ trốn là có khả năng. Dù hắn là trùm ma túy đi chăng nữa thì cũng đã là người già tuổi cao sức yếu. Vấn đề nằm ở chỗ phải quan sát cho kỹ tình hình và chớp lấy cơ hội.
Nhưng những gì Tinh Vân tính toán lại hoàn toàn sai lệch. Người mà cô dự định uy hiếp không phải là một ông lão béo ị già nua xấu xí như lời Cao Thừa Hiên nói là là một anh chàng cao to như pho tượng thần David của Michelangelo, gương mặt hắn đẹp hớp hồn với đôi mắt đa tình xanh lam thẫm sâu không thấy đáy. Kliment chính là tên anh ta. Tinh Vân nghe Cao Thừa Hiên gọi anh ta như vậy. May mắn là họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh cho nên Tinh Vân mới có thể nghe hiểu được.
“Hàng của tao đâu?” - Cao Thừa Hiên lạnh lùng hỏi. Kliment búng tay một cái chốc. Thuộc hạ của hắn liền mang ra một chiếc cặp. Chiếc cặp vừa mở ra, bên trong chất đầy những lọ dung dịch trong suốt. Những chiếc lọ này thôi mà có giá đến hai trăm triệu đô la Mĩ. Có thể thấy đây là hàng rất rất tốt và rất rất quý.
Một người từ phía Cao Thừa Hiên bước ra thử hàng. Hắn lấy vài giọt từ một trong số những chiếc lọ trong cặp rồi bỏ vào một cái ống nghiệm, sau đó cho thêm các thành phần khác vào, rồi lại soi soi trong một chiếc máy nhỏ hiện đại. Tinh Vân nhìn mà muốn hoa cả mắt. Dạo này bọn buôn ma túy chuyên nghiệp đến mức này sao? Ông ngoại nàng nói không sai: “Chỉ cần có cầu sẽ có cung mà dù không có cầu cũng phải tạo ra cầu gọi là kích cầu. Cho nên chúng ta phải luôn cải tiến trong kinh doanh đưa ra những sản phẩm chất lượng tốt đến khách hàng.” Đương nhiên điều này cũng không sai với những nhà buôn ma túy lớn. Họ luôn cải tiến kỹ thuật để tạo ra sản phẩm chất lượng phục vụ khách hàng. Không biết lần này họ sẽ bào chế ra loại ma túy gì nhưng cô biết tác hại của nó chắc chắn rất khủng khiếp. Nghĩ đến đây Tinh Vân rùng mình.
“Kliment, hàng cao cấp như vậy mà mày cũng có được. Tao phục mày lắm đó.” - Cao Thừa Hiên vừa nói vừa cười trong khi chờ người của hắn thử hàng.
Kliment nhìn qua Tinh Vân một lượt từ trên xuống, gương mặt hắn lộ ra nét cười khoái chí, vui vẻ nói: “Thiên kim bạc tỉ của Hoàng Thiên mày cũng có được, tao phục mày hơn.”
Cao Thừa Hiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tinh Vân, sau đó cười khẩy nói: “Như giao kèo, một tay giao hàng một tay giao người.”
Kliment cười lớn sảng khoái nói: “Tốt lắm!”
Sau khi người của Cao Thừa Hiên xác nhận hàng tốt, bọn chúng liền giao Tinh Vân cho Kliment. Một khắc này đây Tinh Vân nổi hết da gà lên. Bàn tay rắn chắc của Kliment nắm lấy cánh tay cô. Đôi mắt xanh thẫm của hắn trìu mến nhìn cô khiến cô sợ đến cứng đờ cả người. Cô cứ tưởng hắn là một lão già thì còn nghĩ đến đường thoát thân, không ngờ cánh tay hắn rắn chắc giữ chặt cô như vậy thì cô thoát kiểu gì. Tinh Vân bất lực thở dài tự hỏi: “Tại sao dạo này mấy gã đẹp trai cao to như soái ca ngôn tình cứ đi làm chuyện xấu thế không biết? Không buôn vũ khí như vị hôn phu của cô thì cũng bán ma túy như cái thằng người Nga này. Khốn đốn hơn là cô toàn gặp phải cái kiểu đàn ông như thế này. Ông trời thật bất công mà.”
Mải vẩn vơ với những suy nghĩ lan man mà cô không biết rằng cô đã bị hắn kéo lại gần và từ lúc nào đã ngồi lên đùi của hắn. Bất ngờ bị hắn hôn vào má, Tinh Vân giật nảy mình.
“Xinh đẹp, thật sự quá xinh đẹp! Cái tên Đoàn Nam Phong tại sao lại may mắn như vậy, giữa biển người mênh mông lại tìm ra người đẹp như em?” - Hắn nhìn ngắm Tinh Vân một lúc rồi bắt đầu cảm thán.
“Anh biết anh ấy sao?” - Tinh Vân ấp úng hỏi lại.
Kliment cười lớn sau đó nét mặt liền thay đổi, ánh mắt như sâu hơn và sắc hơn: “Không những biết mà còn rất ghét!”
Gương mặt xinh đẹp của Tinh Vân thoáng chốc đã biến chuyển sang xanh. Thì ra đây là lý do khiến hắn muốn trao đổi số hàng để bắt được cô. Tinh Vân không biết hắn muốn làm gì cô nhưng cô không dám để lộ ra suy nghĩ của mình trước mặt hắn.
Thấy Tinh Vân không nói gì, Kliment liền nói tiếp: “Đúng ra tôi định đem em trao đổi với lô vũ khí hạt nhân mà hơn hai năm trước Đoàn Nam Phong đã hẫng tay trên của tôi. Nhưng khi gặp được em bên ngoài tôi mới biết...”
Hắn dừng lại, đổi giọng chậm hơn từ từ nói vào tai nàng: “Em đáng giá hơn.”
“Vũ khí hạt nhân sao?” - Nàng kinh ngạc hỏi lại. Sau đó như không tin vào tai mình. Sự việc hai năm trước Đoàn Nam Phong bị thương chắc chắn có liên quan đến vũ khí hạt nhân cho nên hắn không dám nói ra với nàng. Tim Tinh Vân như tê cứng lại, môi rung rung khẽ hỏi: “Các người dám dùng thứ đó sao?”
Kliment cười lớn, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt mặt Tinh Vân nhưng hắn không trả lời nàng mà quay sang nhìn Cao Thừa Hiên sau đó phẩy tay để anh rời đi. Cao Thừa Hiên nhìn thấy Tinh Vân ngoan ngoãn nằm trong lòng Kliment thì tức lắm, hắn chửi thầm: “Mẹ kiếp! Cô ta với người đàn ông khác thì ngoan ngoãn dễ bảo như vậy. Còn với mình thì cứng đầu cứng cổ. Tức quá đi!”
Cao Thừa Hiên nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, sắc mặt lạnh lùng quay đi. Trong ánh mắt anh liền lóe lên một tia suy tính. Ngay khi anh vừa ra khỏi cửa thì thuộc hạ của Kliment cũng rút hết ra ngoài, cánh cửa sắt nặng nề đóng xuống.
Tinh Vân không ngờ Kliment lại không đưa nàng đi đâu để nàng có cơ hội ra tay trốn thoát mà ngay nơi này đóng cửa hiếp người. Tiếng cửa sắt lạnh lẽo rơi xuống khiến tim Tinh Vân ngừng lại sững sờ nhìn không gian bên ngoài bị ngăn cách với nàng. Nằm trong vòng tay của Kliment, nàng bất lực nhắm mắt nhưng tim vẫn đập liên hồi.