Hoàng Gia Khiêm nhấp một ngụm rượu vang đỏ sau đó nhẹ nhàng nói: “Đoàn tổng tài vẫn chưa rước Tinh Vân qua cửa đã có tính sở hữu lớn như vậy rồi sao?”
“Em gái của Hoàng tổng tài” một người gặp, một người yêu” cho nên hy vọng anh mãi là anh trai tốt vun vén cho cô ấy.” - Đoàn Nam Phong mỉm cười từ tốn nói nhưng hai từ “anh trai” được nhấn mạnh vừa như khẳng định, vừa như nhắc nhở.
Hoàng Gia Khiêm nâng ly rượu lên trước mặt Đoàn Nam Phong, sau đó mỉm cười nói: “Đương nhiên.”
Lâm Thiên Vũ cảm thấy bây giờ chuyện gì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Tinh Vân. Anh không hơi sức kèn cựa với hai gã cao to trước mặt. Anh liền suy tư hỏi: “Sợi “dây chuyền mê hoặc” liệu có sức mạnh giống như trong thần thoại Hy Lạp đã nói hay không? Bây giờ Cao Thừa Hiên đang giữ nó, liệu hắn có dùng nó mê hoặc em gái nhỏ để cô ấy si mê hắn không?”
“Lâm Thiên Vũ, cậu cũng biết câu chuyện về sợi dây chuyền đó sao?” - Đoàn Nam Phong nhướng mày hỏi.
Lâm Thiên Vũ ngáp một hơi, sau đó liền nói: “Cuộc chiến thành Tơ-roa nổi danh như vậy, dù tôi lười đọc sách cũng biết chút ít đó.”
“Có một chuyện các người vẫn chưa biết.” - Hoàng Gia Khiêm đặt ly rượu xuống bàn, nhướng mắt lên nhìn Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.
Hoàng Gia Khiêm chép miệng bắt đầu kể: “Năm đó, ông ngoại còn có một nhân tình tên là Cao Nhã Miên. Người này là nhị tiểu thư nhà họ Cao, em gái ruột của ông nội Cao Thừa Hiên, Cao Hoàng Miên.”
Đoàn Nam Phong giương đôi mắt sững sờ đầy kinh ngạc nhìn Hoàng GIa Khiêm. Còn Lâm Thiên Vũ thì hú lên một tiếng thật lớn khi nghĩ đến Hoàng lão gia nghiêm túc đỉnh đạc không ngờ có một chiến tích tình ái như vậy.
Chép miệng một cái, Hoàng Gia Khiêm liền kể tiếp: “Năm đó, sau khi khai quật được sợi “dây chuyền mê hoặc” ông ngoại đã dùng nó làm quà tặng cho Cao Nhã Miên. Trước đó thì quan hệ của họ cũng không có gì đặc biệt. Nhưng sau đó bà ấy đã rất si mê ông ngoại mặc dù ông đã có vợ con.”
Đoàn Nam Phong lấy tay xoa trán, lắc đầu hỏi: “Ý anh là sợi dây chuyền này thực sự có ma lực và ông ngoại vì muốn có được tài sản nhà họ Cao mà dùng nó mê hoặc Cao Nhã Miên?”. truyện đam mỹ
Lâm Thiên Vũ phút chốc cứng họng, trong mắt người như anh mà nói những thủ đoạn như vậy thật quá bỉ ổi. Không ngờ lại xảy ra trong gia đình một cô gái đơn giản như Tinh Vân.
Hoàng Gia Khiêm lắc đầu: “Không phải, tài sản của Cao gia lúc đó không thể so với Hoàng Thiên chúng tôi. Hơn nữa ông ngoại có nhiều cách để kiếm tiền hơn là lợi dụng phụ nữ. Ông ngoại là yêu bà ấy thật nhưng bà ấy luôn chối từ và trốn tránh. Tôi nghe quản gia Hạ nói là ông ngoại từng nhiều lần đề nghị ly hôn với bà ngoại nhưng vì mặt mũi mà bà ngoại nhiều lần không chấp nhận. Về sau tôi cũng không rõ giữa họ có hiểu lầm gì mà cuối cùng Cao Nhã Miên đã ôm đứa con của ông ngoại với bà ấy nhảy lầu tự tử. Ông ngoại vì chuyện này đã tự trách rất nhiều. Trách bản thân ông hủy hoại bà ấy.”
Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ nghe xong thì đồng loạt chậc lưỡi thở dài. Bi kịch của người đời trước bản thân họ không thể hiểu được, chỉ có thể xót xa. Càng không dám bình luận.
“Ý của anh có phải là Cao Thừa Hiên muốn dùng sợi dây chuyền này để mê hoặc Tinh Vân, làm cho Tinh Vân yêu hắn rồi sau đó làm tổn thương cô ấy để trả thù ông ngoại của Tinh Vân có phải không?” - Đoàn Nam Phong lo lắng nói ra từng từ phỏng đoán.
Hoàng Gia Khiêm cụp mắt gật đầu.
Lâm Thiên Vũ lắc đầu nói: “Không thể để chuyện này xảy ra được. Tinh Vân vô tội, sao hắn lại dùng cách bỉ ổi này trả thù cô ấy?”
Hoàng Gia Khiêm điềm tĩnh nói: “Đó là do chúng ta suy đoán. Nhưng dù thế nào thì cũng phải nhanh chóng tìm ra Tinh Vân.”
“Chúng ta dù sao cũng đang ở Cartagena, hay là đến chào Cao đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy này một tiếng đi.” - Đoàn Nam Phong nheo đôi mắt đẹp, lộ ra khí thế kinh người.