Cô bỏ chiếc chăn đang cầm trên tay xuống. Khuôn mặt xinh đẹp đối thẳng mặt của hắn.
“Em đã quên tôi rồi sao, Hoàng tiểu thư?” - Cao Thừa Hiên cất tiếng. Giọng nói của anh khiến cô nhớ ra.
“Tiến? Anh là Tiến sao? Cái sẹo? Nó đâu rồi?” - Tinh Vân sững sờ, nhất thời ấp úng không hiểu được mục đích anh ta bắt cô đến đây là gì?
“Cái sẹo sao? Em thích nó à?” - Cao Thừa Hiên mỉm cười khoe ra chiếc răng khểnh rất duyên.
Thấy Tinh Vân khẽ lắc đầu. Cao Thừa HIên lại nói tiếp: “Cái sẹo đó là giả. Tôi dùng thân phận giả để lên được con tàu Nebula.”
Tinh Vân nhíu mày: “Vì sao anh phải làm vậy?”
Cao Thừa Hiên cười lớn: “Còn không phải là để bắt được em và đánh chìm con tàu của em hay sao?”
Tinh Vân lắc đầu như không thể tin được vào tai mình. Cô liền hỏi lại: “Trước nay chúng ta không hề quen biết. Sao anh phải làm vậy?”
Cao Thừa Hiên nhíu đôi mắt đẹp lại nhìn cô. Ánh mắt lộ ra uất hận khó tả. Phút chốc anh như biến thành người khác. Tinh Vân sợ hãi nhìn anh, cô lí nhí nói: “Anh ghét tôi lắm sao?”
Nghe Tinh Vân hỏi vậy, Cao Thừa Hiên như quay lại với thực tại, anh khẽ lắc đầu. Gương mặt ít nhiều giãn ra. Ánh mắt anh nhìn về phía xa xăm, giọng cũng ôn tồn: “Tôi không ghét em, một chút cũng không. Ngược lại rất thưởng thức em. Nhưng... ông em là người tôi không thể tha thứ được.”
Tinh vân lí nhí hỏi, cả người cô co rúc lại góc giường: “Ông tôi đã làm gì anh sao?”
Cao Thừa Hiên nắm chặt tay thành nắm đấm: “Ông em là kẻ tội ác tày trời. Một kẻ phản trắc, lừa thầy phản bạn, lợi dụng phụ nữ. Em nói xem, kẻ đó có nên tồn tại trên đời không? Vậy mà hắn lại sống tốt như vậy. Vui vẻ hạnh phúc như vậy.” - Càng nói giọng của Cao thừa Hiên càng cao lên, hắn hung dữ tiến lại gần chỗ cô, nhìn thẳng mặt cô.
Tinh Vân liên tục lắc đầu phủ nhận: “Không, ông ngoại tôi không phải người như vậy.”
Cao Thừa Hiên cười lớn: “Không phải người như vậy? Haha...” - Trong giọng cười của anh có mỉa mai, có chua xót.
Tinh Vân sợ hãi phủ nhận: “Chắc chắn có hiểu lầm. Ông ngoại là người tốt nhất trên đời. Ông không làm như vậy. Không phải...” - Giọng nói của Tinh Vân lạc đi vì nước mắt lẫn khó chịu khi có người nhục mạ ông mình. Truyện Bách Hợp
“Tốt nhất sao? Thật buồn cười.” - Cao Thừa Hiên cười lớn, sau đó im bặt. Hắn mở tung cửa sổ, châm thuốc hút. Mắt hắn nhìn vào từng vòng khói thuốc, chậm rãi nói: “Tinh Vân, em so với ấn tượng ban đầu của tôi không khác gì cả. Vẫn ngây thơ và trong sáng như vậy. Nhưng tôi lớn lên không giống em. Từ nhỏ tôi đã biết cái gì gọi là thủ đoạn và che đậy. Một nửa Thế Giới này chỉ là những lớp vỏ ngụy trang đẹp đẽ hoa lệ nhưng bên trong thì mục ruỗng thối nát.”
Tinh Vân thất thần nhìn dáng vẻ trầm ổn nhưng u sầu của người đối diện. Từng giọt nước cất vẫn đều đặn được chảy vào người cô. Cao Thừa Hiên không muốn kích động cô, cho nên hắn liền dùng lời lẽ nhẹ nhàng nhất để nói chuyện với cô.
“Tôi sẽ kể cho em nghe một câu chuyện từ hơn năm mươi năm trước. Khi mà ông của em và gia đình vừa đặt chân đến nước Mĩ. Lúc đó ông ấy mở một văn phòng luật sư ở Washington. Ông ấy là một luật sư rất giỏi cho nên đã được nhà họ Cao chúng tôi mời làm cố vấn pháp luật và giúp chúng tôi quản lý tài chính của gia tộc. Nhà họ Cao chúng tôi rất quý ông ấy. Ông cố của tôi đã dạy cho ông ấy nghề giám định ngọc, nhận ông ấy làm học trò duy nhất và giao cho ông ấy nhiều vụ làm ăn béo bở. Ông nội tôi cũng coi hắn như anh em trong nhà “vào sinh ra tử”. Nhưng cái người ông của cô đã đáp lại tấm chân tình của ông cố và ông nội tôi bằng cách cưỡm trên tay những vụ làm ăn của nhà họ Cao. Tệ hơn còn cưỡm luôn em gái của ông nội tôi. Ông cố tôi biết chuyện một mực ngăn cản họ bởi vì ông ngoại cô đã có vợ con.” - Nói đến đây Cao Thừa Hiên thở dài.
Những chuyện này khiến Tinh Vân vô cùng kinh ngạc. Cô chưa bao giờ biết ông ngoại mình lại phong lưu đa tình như vậy bởi vì trong nhà họ Hoàng bức tượng ngọc thạch đen của bà ngoại cô vẫn được đặt tranh trọng trong đại sảnh. Cô lắc đầu như cố không tin vào chuyện này. Cao Thừa Hiên lại kể tiếp: “Sau khi ông cố của tôi bị bệnh nặng qua đời vẫn trăn trối cho ông nội tôi tuyệt đối không được tin tưởng ông của cô và không cho bà cô của tôi qua lại với ông ngoại cô. Nhưng lúc đó hắn đã có thế lực vững chắc và cơ ngơi đồ sộ ở Mĩ. Khốn nạn hơn là bà cô tôi đã có thai con của hắn.”