Một lúc sau người phụ nữ mở mắt, vươn vai. Hai mươi lăm năm rồi bà mới có cảm giác ngủ ngon và ấm áp như đêm qua. Quay sang nhìn người đàn ông đang mặc lại quần áo, bà nheo mắt hỏi: “Thiên Bình, anh dậy sớm đi đâu vậy?”
Lưu Viễn mỉm cười đi lại phía giường, khẽ vuốt mặt bà, cười nói: “Minh Minh, sáng nay anh phải đưa Uyển Linh rời khỏi con tàu. Sau đó quay về Los Angeles để giải quyết chuyện với Fancy và vài chuyện ở công ty. Anh còn phải chuẩn bị cho kế hoạch chuyển sang Chicago để sống cùng em nữa.”
“Thiên Bình, chúng ta như vậy có quá đáng với vợ con của anh hay không?” - Bà Minh lo lắng hỏi.
Lưu Viễn trấn an bà: “Minh Minh, em đừng lo. Từ lúc kết hôn anh đã nói rõ với Fancy là anh không thể yêu ai khác. Bà ấy nói sẽ khiến anh thay đổi. Hơn hai mươi năm qua anh vẫn không thay đổi. Lúc thấy Tinh Vân dùng thẻ ngân hàng đặc biệt mà ngân hàng tặng riêng cho ba em thì anh đã cho người điều tra. Biết được mẹ con em còn sống thì anh đã nói chuyện này cho bà ấy nhưng bà ấy nói anh nên lo chuyện của Uyển Linh trước. Bà ấy muốn toại nguyện cho con gái tìm Đoàn Nam Phong nên anh quyết định đưa nó đến đây. Lúc mới đến đây anh cũng không biết thực giả chuyện em quay về, cũng không biết tâm ý của em nhưng chỉ cần anh tìm được em, cái gì anh cũng sẽ buông tay.”
Lưu Viễn từng lời từng lời nhẹ nhàng nói ra nhưng kiên định. Bà Minh cảm giác được có điều không ổn. Phụ nữ không mấy ai chịu nổi người sống cùng mình nhiều năm lại vì người phụ nữ khác mà gạt mình ra nhanh gọn như vậy. Fancy qua lời kể của Tinh Vân càng không phải người ăn chay. Cho nên bà ôm chặt ông: “Thiên Bình đừng đi. Đừng rời khỏi em. Em van xin anh. Em sợ, em sợ sẽ như lần trước. Em không muốn. Em không muốn.”
“Minh Minh, em bình tĩnh lại đi. Anh hiểu cảm nhận của em nhưng anh không thể để Uyển Linh một mình rời khỏi con tàu. Anh không yên tâm. Ngoan, nằm xuống ngủ thêm chút nữa. Xong việc anh sẽ quay lại ngay.” - Lưu Viễn hôn lên trán bà, ôn nhu nói.
Nhưng câu này một lần nữa như chuông cảnh tỉnh đánh vào đại não của bà. Bà Minh hoảng sợ ôm chặt Lưu Viễn: “Không, em không cho anh đi. Thiên Bình đừng đi, đừng rời xa em. Em sợ, em sợ lắm!”
Thấy bà Minh mất bình tĩnh, Lưu Viễn liền vội ôm lấy bà dỗ dành: “Minh Minh, bình tĩnh một chút. Được, anh không đi, anh ở lại với em. Ở bên cạnh em mãi mãi. Đừng khóc, đừng khóc.”
Bà Minh vùi đầu vào ngực ông như trẻ con, vòng tay ôm eo ông: “Thiên Bình, hứa với em, sau này đi đâu cũng phải đưa em đi cùng. Em không muốn ở lại. Không muốn một mình mòn mỏi chờ đợi anh. Có được không?”
“Được rồi! Minh Minh, anh hứa với em. Sau này chúng ta đi đâu cũng đi cùng nhau. Không bao giờ chia lìa.” - Nhìn thấy tâm trạng bất an của bà Minh thì Lưu Viễn liền đồng ý với bà. Từ lúc quen biết đại tiểu thư nhà họ Hoàng này đến giờ đúng là chưa bao giờ ông làm trái ý bà. Dù là làm chuyện tài trời nhất là năm đó biến bà thành người phụ nữ của ông. Người phụ nữ này thực sự đã khiến ông yêu đến tận xương tủy. Chỉ một cái nhíu mày không vui của nàng cũng đủ làm ông mất ăn mất ngủ chứ nói chi là lên tiếng không cho ông đi như vậy.
Nghĩ vậy, ông liền mỉm cười quay sang hôn lên môi bà, ôm lấy bà vùi đầu vào chăn ấm bỏ mặc cảnh sắc xinh tươi phía hồ Erie, chỉ tham luyến ở cạnh người mình yêu.
- --
Phía sân đỗ của trực thăng nơi boong tàu, những chữ “H” to lớn được vẽ trên sàn tàu đang lạnh lùng nhìn những chiếc trực thăng đưa đón những vị khách thăm viếng hoặc rời khỏi tàu Nebula. Lưu Uyển Linh một mình kéo vali tiến về khu vực của trực thăng. Cặp mắt kính che đi ánh mắt u buồn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Khi ba cô nói ông sẽ không về cùng cô thì bản thân cô biết rõ bữa cơm hôm trước đã là bữa cơm cuối cùng còn có mặt ba. Cô gào khóc, cô than thở nhưng vẫn không có ích gì. Mẹ cô cũng chỉ im lặng thở dài. Lưu Uyển Linh không hiểu chuyện của người lớn, cũng như không hiểu được chuyện của mình. Cô không biết vì sao Lâm Thanh lại nói với cô như vậy, càng không biết vì sao Đoàn Nam Phong theo đuổi cô thời gian dài cũng lại nhanh chóng buông tay để tìm đến Tinh Vân. Trong lòng Lưu Uyển Linh rối bời, cái gì cô cũng không biết, chuyện gì cô cũng không hiểu. Trước mắt cô là ánh mặt trời ấm áp của mùa hè nhưng trong mắt cô thì chính là mây đen đầy trời. Cô lặng lẽ bước lên trực thăng. Ngay lúc này thì Lâm Thanh xuất hiện. Anh từ phía sau bước đi theo cô lên những bậc thang của trực thăng.
Lưu Uyển Linh nhíu mày thắc mắc hỏi: “Không phải anh ghét tôi lắm sao? Vậy đi theo tôi để làm cái gì?”
Lâm Thanh nâng cặp kính mát lên, lộ ra gương mặt thanh tú thông minh. Anh khinh khỉnh nhếch môi cười: “Đúng là tôi rất ghét cô nhưng vì cô xinh đẹp nên tôi muốn đi cùng.”
Lưu Uyển Linh phùng má ra bề khó chịu nhưng cũng không ngăn hắn. Cô bước vào chỗ ngồi trong trực thăng còn Lâm Thanh thì ngồi bên cạnh cô. Hai người giữ khoảng cách cố định. Mỗi người quay mặt về một hướng nhìn ra bên ngoài quyết không để “nước sông phạm nước giếng”.
Được chừng năm phút lại thấy mỏi nên liền quay mặt lại. Rủi thay lại cùng quay mặt về phía nhau. Mắt liền chạm mắt. Chỉ tiếc không có giây phút lãng mạn nào xảy ra. Chỉ có giọng oang oang của Lưu Uyển Linh át luôn tiếng cánh quạt trực thăng. Lâm Thanh không nghe được cô phun ra lời độc ác gì, chỉ thấy cái miệng cô cong lên lượn xuống khiến anh buồn cười. Rồi không hiểu vì sao lại theo bản năng áp môi đến ngậm lấy. Lưu Uyển Linh nằm mơ cũng không ngờ hắn ta dám làm như vậy. Bởi vì đây chỉ là chiếc trực thăng nhỏ và không gian cũng không đủ chỗ lẫn tránh cho nên dù ra sức vùng vẫy khiến trực thăng chao đảo nhưng Lâm Thanh vẫn không buông cô ra.
Viên phi công nhìn qua kính chiếu hậu thì lắc đầu rồi tế nhị kéo tấm chắn ngăn cách giữa khoang lái và ghế phía sau lại. Chừng hai mươi mấy phút sau trực thăng đã đáp lên một khoảng đất trống trong đất liền. Lưu Uyển Linh hậm hực bước xuống trực thăng với cánh môi sưng sưng. Cô vội vã đến nỗi quên tô lại son, chỉ một đường bước đi thẳng. Lâm Thanh chỉ cười cười đi theo sau, làm tròn vai trò sứ giả hộ hoa đón xe đưa cô ra sân bay Detroit rồi lại mua vé bay cùng cô quay về California.
Cả đoạn đường đi cô cứ giữ khoảng cách với anh, có vẻ như còn giận nên không thấy cô lên tiếng nói gì. Chỉ có lúc lên máy bay quay về Los Angeles thì Lưu Uyển Linh mới bất đắc dĩ ngồi cạnh Lâm Thanh, rồi cũng lại bất đắc dĩ tựa vào vai anh ngủ say.
Lâm Thanh nhìn cô một lúc cảm giác như bị hớp hồn, cô gái này thực sự quá xinh đẹp. Chỉ có điều nếu không kênh kiệu nói ra những lời xấu xí thì cũng không đến nỗi cô đơn như vậy. Nghĩ đến đây anh lại thở daôi nhớ đến Tinh Vân. Tại sao trên đời lại có người phụ nữ khi cười lên còn đẹp hơn những đóa hồng giống như Tinh Vân? Anh nhớ mãi hương thơm của những đóa hồng nước Anh do Tinh Vân trồng năm nào tại biệt thự Nam Uyển. Những đóa hoa đẹp mà cô tặng anh, anh nâng niu đem đi sấy khô và đặt trong phòng ngủ để lúc nào cũng có thể ngắm nhìn nó giống như nhìn nụ cười rạng rỡ của Tinh Vân vào ngày cuối hè năm ấy.
Chuyện Tinh Vân bao nhiêu năm vẫn chung tình với Đoàn Nam Phong sao anh lại không biết. Chuyện hai người họ tái hợp với nhau anh cũng thấy. Điều duy nhất anh không biết là làm sao để khỏi tơ tưởng đến người con gái như Tinh Vân nữa. Anh không thể quên được lần đầu tiên gặp cô ở Việt Nam, hình ảnh Tinh Vân lúc đó tuy đáng thương yếu đuối và bất lực nhưng không che giấu đi được vẻ đẹp động lòng người của cô. Điều mà Lâm Thanh hối hận nhất đó chính là đã chọn Tinh Vân mang đến cho Đoàn Nam Phong thay vì là một cô gái khác bất kỳ. Đã quá muộn để mang Tinh Vân rời xa Đoàn Nam Phong, chỉ bởi vì cô ấy chỉ yêu một mình hắn.
Bất giác Lâm Thanh nhìn sang Lưu Uyển Linh đang ngủ say, suy nghĩ: Còn cô gái này thì sao đây? Còn trẻ như vậy mà đã gánh chịu nhiều tổn thương. Đến bây giờ thì cô đơn đến mức chỉ có thể mọc gai ra mà sống. Nghĩ đến đây Lâm Thanh lại thở dài: “Mình đối với cô ta lại là cái chuyện gì? Khi mà cứ muốn chọc tức cô ta mà càng chọc tức lại càng muốn quan tâm cô ấy. Có lẽ... chỉ là thương hại.”