“Ba, chuyện này là sao?” - Lưu Uyển Linh khó chịu lên tiếng.
“Uyển Linh, lại đây. Chào chị của con đi.” - Lưu Viễn đưa tay vẫy Lưu Uyển Linh lại gần.
“Ba!” - Lưu Uyển Linh không tin được đây là sự thật, cô không tiến lại mà còn lớn tiếng kêu lên. Bao nhiêu uất ức được dịp phát tiết ra ngoài.
“Tự nhiên tại sao con lại có thêm một người chị. Mà lại là cô ta. Ba có biết cô ta là ai không? Cô ta là người cướp chồng con. Cô ta là hồ ly tinh.” - Lưu Uyển Linh nhìn Tinh Vân bằng ánh mắt căm hận, chỉ tay thẳng mật cô rồi uất ức nói ra một tràng lớn tiếng.
Lưu Viễn nghe xong liền nghiêm mặt gắt: “Uyển Linh, không được hỗn.”
“Ba, ba lên tàu mới một ngày thì con trong mắt ba không đáng một xu. Còn tình địch của con lại thành người thân của ba. Tại sao lại như vậy?” - Lưu Uyển Linh càng nói càng không giữ được bình tĩnh, liên tục chất vấn ông.
Lưu Viễn cố gắng giải thích: “Uyển Linh, con ngồi xuống, từ từ nghe ba nói được không?”
“Không, con không muốn nghe gì hết. Con phải nói cho mẹ biết ba phản bội mẹ ở bên ngoài có nhân tình.” - Sau đó cô nhìn qua bà Minh, thẳng tay chỉ vào mặt bà: “Bà là con hồ ly già đi quyến rũ ba tôi, còn con bà là hồ ly tinh cướp chồng tôi. Mẹ con bà là hồ ly tinh. Mẹ nào con đấy, một lũ không ra gì.”
“Bốp!” - Một cái tát như trời giáng rơi xuống khuôn mặt trắng hồng của Lưu Uyển Linh.
Cô không tin vào những gì vừa xảy ra, cô nhìn lại người cha mình tôn kính. Ông lại có thể vì người ngoài mà đánh cô.
“Ba, từ nhỏ đến lớn ba chưa từng đánh con. Chuyện gì ba cũng chiều theo con. Ba ru con ngủ, ba đưa con đến trường, ba cho con tất cả những thứ tốt nhất. Ngay khi con ngông cuồng quậy phá bỏ nhà đi ba cũng chưa từng nói lớn tiếng với con. Nay ba lại vì hai con hồ ly tinh này mà đánh con.” - Lưu Uyển Linh vừa khóc, vừa uất ức nói.
“Uyển Linh, chính vì ba quá nuôi chiều con cho nên con mới ngày càng vô phép tắc như vậy. Con có thể xem thường bất kỳ ai, quậy bất kỳ chuyện gì nhưng nhớ kỹ cho ba con không được phép xúc phạm bà ấy. Trong lòng ta không chỉ có yêu thương bà ấy mà còn có cả kính trọng. Ta không cho phép bất kỳ ai hay điều gì làm bà ấy tổn thương.” - Lưu Viễn từng lời từng lời rành mạch cứng rắn nói ra.
Lưu Uyển Linh như không tin vào tai mình. Tinh Vân cũng ngỡ ngàng vì người nho nhã như ba cô lại ra tay đánh con gái bảo bối của ông nhưng xem ra ông đang thực sự tức giận.
“Thiên Bình, anh bớt nóng nảy đi. Uyển Linh dù sao cũng còn nhỏ tuổi, từ từ giải thích cho nó hiểu là được rồi.” - Bà Minh lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng can ngăn.
“Không cần bà làm người tốt. Mẹ con bà xuất thân danh giá nhưng chỉ toàn làm chuyện đốn mạt.” - Lưu Uyển Linh giận dữ quát vào mặt bà Minh.
“Mau cút khỏi đây. Ta không muốn nhìn thấy con.” - Lưu Viễn càng nghe lời con gái nói càng thấy khó chịu, ông nóng nảy gắt cô.
Lưu Uyển Linh một màn đầy nước mắt chạy ra cửa. Lúc này lại đụng phải Đoàn Nam Phong đang dắt tay Tinh Nhật bước vào.
Đoàn Nam Phong nhìn bộ dạng của cô cùng dấu tay trên mặt cũng có thể đoán được vài phần. Cô nhìn anh, ánh mắt tức giận không che giấu nổi, phun ra một câu chửi đổng: “Đàn ông các người chỉ hám của lạ thôi. Không ai là tốt hết.”
Sau đó cô ôm mặt vừa chạy đi vừa khóc. Cô chạy liên tục một mạch lên thẳng nơi cao nhất của con tàu. Con tàu du lịch hiện đại vẫn băng băng rẽ nước tiến về phía trước. Mặt trời mùa hè thẳng góc chói sáng cả một vùng nước xanh mênh mông. Lưu Uyển Linh đứng ở nơi cao nhất hét lớn để xả tất cả uất ức trong lòng mình ra. Rõ ràng Tinh Vân là tình địch của cô, sao bây giờ lại có thể thành chị của cô được? Tại sao đàn ông trên đời không có lấy một người tốt? Ngay cả người cha mẫu mực của cô cũng vậy, Bao nhiêu năm nay ông chỉ có đi làm rồi về nhà, chưa từng phát sinh bất kỳ quan hệ tin đồn nào với ai. Không ngờ ông lại lén lút có con với người khác bên ngoài. Lưu Uyển Linh không phải không thích Đoàn Nam Phong nhưng vì những tin đồn lăng nhăng của anh khiến cô chán ngán và chùn bước. Cô chỉ muốn tìm một người đàn ông chung thủy như ba cô hay anh trai cô. Chỉ tiếc đến giờ phút này, cô không tin nỗi ai nữa.
Lưu Uyển Linh lại tiếp tục hét lên rất lớn mà không cần để ý xem xung quanh mình có ai. Cho đến khi một giọng đàn ông cất lên, cô mới ngẩng ra nhìn anh ta: “Cô không vui thì về phòng đóng cửa la hét với gối ôm. Nơi này là nơi mọi người nghỉ ngơi ngắm cảnh hồ. Không phải để cho cô trút giận.”
Sau một lúc ngờ ngợ, Lưu Uyển Linh mới nhớ ra và kêu lên: “Anh có phải cái người tối qua đưa tôi về phòng hay không?”
Lâm Thanh nhếch môi cười, hỏi lại: “Vẫn còn nhớ sao?”
Lưu Uyển Linh dùng bộ mặt khinh khỉnh liếc nhìn anh rồi quay đi: “Thì ra là cánh tay đắc lực của anh Nam Phong.” - ngập ngừng một lúc cô lại nói thêm: “ Dẫu sao cũng chỉ là con chó bên cạnh chủ. Còn bày đặt lớn tiếng dạy dỗ tôi.”
Lâm Thanh nghe xong liền cười lớn đáp trả: “Đến bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô Tinh Vân luôn có được những điều tốt đẹp nhất, còn cô thì cái gì cũng không có.”
Lưu Uyển Linh nghe Lâm Thanh so sánh mình với Tinh Vân thì tức lắm, liền phản bát: “Cô ta có gì tốt mà sao các người ai cũng thích cô ta. Tôi đây chính là ghét nhất kiểu người giả vờ thanh cao hiền thục.”
Lâm Thanh lại cười nói: “Vậy theo cô thì kiểu đỏng đảnh và xem thường người khác là sống thật hả?”
Nghe câu hỏi ngược lại mang hàm ý mỉm mai của Lâm Thanh thì Lưu Uyển Linh tức lắm, nhưng cô không đáp lại được anh, chỉ có thể xảng giọng mắng bừa: “Con hồ ly tinh đó là do anh đem dâng cho Đoàn Nam Phong có phải không? Thật ra là anh và cô ta có âm mưu gì? Các người bớt vờ vịt cho tôi nhờ.”
Lâm Thanh chậc lưỡi, lắc đầu rồi phì cười vì cái kiểu suy đoán nhảm nhí của Lưu Uyển Linh. Anh chỉ nhẹ nhàng nói lại rồi nhanh chóng quay mặt đi: “Tối hôm qua nhìn thấy cô đáng thương như vậy, tôi đã từng xao động nhưng đến hôm nay tiếp xúc lại với cô tôi mới biết vẻ ngoài và tính cách của cô là hai mảng màu đối nghịch. Tiện đây tôi tặng cô một câu, sắc đẹp của phụ nữ chỉ có giá trị khi nội tâm cũng đẹp giống như vẻ ngoài của cô ta. Cô có hiểu hay không?”
Lưu Uyển Linh nhìn bóng lưng của Lâm Thanh dần rời đi, bất giác cảm thấy có gì đó không đúng. Cô không giận chuyện anh ta nói mỉa mình mà lại chú ý vào từ “xao động” của anh ta.
“Người đàn ông ấy nói anh ta xao động vì mình sao?” - Lưu Uyển Linh cứ đứng đó nghĩ nghĩ vẫn không hiểu mình vì cái gì mà thẩn thờ.
- -------
Hi các tình yêu của Hạc Giấy! Mấy hôm nay Hạc GIấy đang sụt sịt vì thời tiết cho nên tốc độ đăng truyện hơi chậm. Mong các bạn thông cảm nha. Cám ơn các bạn đã ủng hộ và giúp truyện của mình lọt TOP.
Đừng ngần ngại tìm Hạc Giấy tại FB: những câu chuyện của Hạc Giấy nha.