Gian phòng khách trong phòng của Hoàng lão gia trên tàu Nebula không chỉ rộng mà còn uy nghiêm. Trên sàn trải thảm Ba Tư, trên tường là hai dãy kệ trưng bày đồ cổ. Có những món bảo vật giá trị đã không thể định.
Hoàng lão gia chống gậy bước vào giữa phòng, ngồi xuống ghế thượng tọa bằng gỗ điêu khắc tinh tế bởi những nghệ nhân bậc thầy. Những người còn lại khúm núm đi theo sau, không ai dám tự ý ngồi xuống ghế hay nói điều gì.
Hoàng Thời Hoàng lão gia vỗ gậy xuống sàn nhà, nghiêm giọng nói: “Dương Thiên Bình, nếu tôi nhớ không nhầm Hoàng Thiên của tôi xưa nay không qua lại với Viễn Phương của cậu. Vì cớ gì cậu có mặt ở đây?”
“Hoàng chủ tịch, xin tha lỗi cho con mạo muội xuất hiện. Con chỉ muốn gặp lại Minh Minh và con gái.” - Lưu Viễn cúi đầu khúm núm đáp.
“Nói nghe rất hay!” - Hoàng lão gia nhếch môi khinh thường: “Loại như cậu xứng đáng đứng bên cạnh con gái ta sao? Bây giờ còn si tâm vọng tưởng muốn cháu gái bảo bối của ta gọi cậu bằng cha? Cậu có tự nhìn lại mình không?”
“Ba...” - Bà Minh lên tiếng để chặn lại lời sỉ nhục của ba mình sắp nói ra gây tổn thương cho người đàn ông của bà.
“Còn cô nữa. Bao nhiêu năm vì cái thằng không ra gì này mà sống cơ hàn nơi cái xó xỉnh nào đó không biết, cũng không chịu nhận trợ cấp của nhà họ Hoàng, làm hại Tinh Vân phải chịu cực khổ. Vì cô mà con bé cùng đường phải chịu kiếp làm tình nhân. Sỉ nhục này với nhà họ Hoàng biết lấy gì rửa sạch?”
Càng nói Hoàng lão gia càng tức giận: “Cô không xét lại ba đời nhà cô xem. Mẹ cô xuất thân trong hoàng thất triều Nguyễn. Còn gia đình ta nhiều đời là phú thương, làm quan to trong triều. Gia thế hiển hách, thân phận cao quý. Còn cô lại để cháu ngoại duy nhất nhà chúng ta làm một tình nhân hèn mọn. Nhục nhã hơn là bị người đàn ông của cô và người đàn bà của hắn nhục mạ. Cô còn ở đây bắt cháu gái ta chịu nhục nhận hắn làm cha hả?”
Bà Minh nhắm mắt, từng giọt nước mắt rơi lả chả xuống mặt khi nghe ba mình chất vấn tội tình. Lưu Viễn thấy vậy liền lau nước mắt cho bà. Hoàng lão gia nhìn thấy cảnh này thì tức giận nói: “Dương Thiên Bình! Tôi nhớ không lầm thì cái người phụ nữ bán rượu con của người đánh cá ở Malaysia kia mới là người đàn bà của cậu. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bây giờ cậu còn ở đây ngang nhiên chạm vào con gái tôi hay sao?”
“Hoàng chủ tịch, con xin người. Con biết thân phận và xuất thân của con không sao bằng gia thế nhà người nhưng con thật lòng yêu Minh Minh. Con và cô ấy đã bỏ lỡ nhau hơn hai mươi lăm năm. Giờ phút này con chỉ muốn được tiếp tục đoạn tình duyên dang dở với cô ấy. Con xin cúi đầu van xin người đừng ngăn cản chúng con nữa.” - Lưu Viễn vừa nói vừa quỳ rợp xuống sàn.
Bà Minh thấy vậy liền đưa tay đỡ ông: “Thiên Bình, anh đứng lên đi. Ở đây có mặt các con, anh sao có thể quỳ như vậy?”
“Minh Minh, trước mặt ba em, nếu bây giờ anh còn để ý đến danh dự như hai mươi lăm năm trước thì e rằng cả cơ hội nhìn thấy em và con cũng là không thể. Dương Thiên Bình anh kiếp này cái gì cũng có thể mất, nhưng anh không thể lần nữa đánh mất em.” - Lưu Viễn nhìn bà Minh, xót xa nói.
Hoàng lão gia dùng gương mặt không chút biến sắc, nhàn nhạt nói: “Dương Thiên Bình cậu không có cha mẹ, không có gốc gác, làm gì có cái gì để gọi là đánh mất. Bây giờ vì gia sản nhà tôi mà chút sỉ diện làm người cũng không cần sao?”
“Ba... con và Thiên Bình là thật lòng yêu nhau. Anh ấy từ hai bàn tay trắng dựng nên sự nghiệp. Chứng tỏ anh ấy giỏi. Trong khi con gái của ba bao nhiêu năm vẫn không làm được gì. Chứng tỏ con không bằng anh ấy. Con có thể được người tài giỏi như anh ấy yêu thương là may mắn kiếp này của con. Xin ba đừng hạ nhục anh ấy nữa.” - Bà Minh vừa khóc vừa nói. Hai đầu gối lúc này cũng đã chạm đất.
Hoàng Gia Khiêm, Đoàn Nam Phong và Tinh Vân nhìn thấy cũng nhắm mắt đau lòng nhưng ông ngoại cô xem ra không chút cảm động.
“Yêu thương thật lòng sao? Con gái, từ nhỏ ta đã dạy con rằng trên đời này lòng người là không đáng tin nhất, làm gì có cái gì gọi là thật lòng. Sao con không nghe ta? Gia sản mấy đời nhà ta đồ sộ như vậy. Con người vì nó mờ mắt không ít, sao con có thể tin cái loại “mèo mả gà đồng” này là thật lòng với con? Nếu nó thật lòng với con, nó sẽ có vợ sao? Vớ vẩn.” - Hoàng lão gia chống gậy đi về phía hai người họ đang quỳ, liên tục sỉ vả nhưng Lưu Viễn chỉ nắm chặt tay chịu đựng. Trong mắt Lưu Viễn, tơ máu đã hằng lên, cố cắn răng chịu sự nhục mạ của ông ngoại Tinh Vân.
Hoàng lão gia nhìn về phía Đoàn Nam Phong, sau đó quay lại nhìn Lưu Viễn đang quỳ: “Nếu cái loại giống như cậu không vì ham tiền của Đoàn Thị thì có bán con gái cho Đoàn Nam Phong không?”
Sau đó ông nhìn sang Đoàn Nam Phong: “Còn cậu nữa. Cha nào con đấy. Trước cưới cô em, sau cưỡm cô chị. Cậu phong lưu thành thói thì không nói làm gì. Lại còn động vào cả cháu ngoại của Hoàng Thời tôi. Cậu không dụ dỗ con bé, nó biết gì mà yêu cậu. Lại còn bắt nó sinh con cho cậu rồi bắt mẹ con nó xa nhau. Xem ra chuyện gì cậu cũng dám làm ha. Giỏi lắm đó!”