Tinh Vân nghĩ một lúc lại nói: “Hiện tại trong tay tôi có ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị, hay là tôi nhượng lại cho anh tám phần trăm để anh bù vào phần anh đã cho Lưu Uyển Linh. Như vậy đã đủ béo bở chưa?”
Đoàn Nam Phong nhìn người bên dưới thân đang nghiêm túc nói, tự nhiên lại cảm thấy buồn cười. Anh liền đưa tay véo mũi nàng, phì cười nói: “Ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị là do ông em và anh Khiêm nhiều năm dốc sức thu mua về. Giá trị không nhỏ nhưng công sức đổ ra còn lớn hơn. Em cứ như vậy đem tặng không cho anh sao?”
Tinh Vân gương mặt mười phần nuối tiếc, tám phần miễn cưỡng: “Tôi cũng tiếc lắm chứ. Nhưng là do tôi nợ anh. Nợ anh một lời xin lỗi, nợ cả sự giúp đỡ của anh, chưa kể lúc bị bắt cóc anh đã lấy thân cứu tôi. Ân tình này rất lớn, tám phần trăm cổ phần này tuy giá trị rất lớn nhưng cũng không sánh bằng những gì anh làm cho tôi. Vậy hãy coi như đó là chút thành ý của tôi.”
Đoàn Nam Phong hôn lướt qua tai nàng, cắn nhẹ lên vành tai nàng, trầm giọng nói: “Em biết cái tôi muốn không phải là tám phần trăm cổ phần của Đoàn Thị. Vậy tại sao không cho tôi?”
Tinh Vân nhổm người dậy, tròn mắt ngây thơ nói: “Tôi biết anh muốn gì, nhưng ông tôi nói bản thân tôi là quý giá nhất trên đời cho nên dù mất hết tài sản thì tấm thân này phải giữ được. Tôi không thể đem ra giao dịch với anh đâu.”. Truyện Tiên Hiệp
Đoàn Nam Phong nhướng mày, cái cô nhóc này, thật ra đang nghĩ cái gì? Lúc thông minh thì thông minh lắm. Khi ngốc thì cũng ngốc hết chỗ nói. Anh cúi xuống hôn lên cái miệng đang thao thao bất tuyệt những lời đạo lý của nàng, trầm giọng hỏi lại: “Những lời lúc trưa tôi nói ở phòng họp kín, em nghe không hiểu hay là cố tình lờ đi?”
Tinh Vân lơ mơ nhìn hắn, ngây ngô hỏi lại: “Những chuyện đó có liên quan gì đến chuyện bù đắp tổn thất cho anh?”
Đoàn Nam Phong mỉm cười, nhanh tay luồn tay vào váy cô, mơn trớn làn da mềm mại phía đùi cô: “Đoàn Nam Phong anh khốn đốn đến mức phải để em vì anh mà lo nghĩ hay sao?”
Tinh Vân vội xua tay, thuận tiện đẩy tay hắn ra khỏi hai chân cô: “Ý tôi không phải như vậy. Tôi chỉ muốn bù đắp những gì tôi nợ anh thôi.”
“Hãy làm vợ anh, đó là điều anh muốn. Cũng là cách duy nhất xoa dịu mọi tổn thương của anh.” - Đoàn Nam Phong không chờ đợi được cô nàng giả ngốc này hiểu ý mình, liền nhanh miệng nói ra lời trong lòng.
Tinh Vân liền chu cái môi hồng hồng lên nói: “Nhưng tôi đã nói tôi không đem bản thân mình ra giao dịch mà.”
Người nào đó đã mất hết kiên nhẫn, lần nữa nhanh tay luồn tay ra sau kéo dây kéo bộ đầm của nàng xuống và kéo cổ áo trễ xuống hai vai: “Bé con, chúng ta kết hôn với nhau đường hoàng thì sao gọi là giao dịch?”
Lúc này môi người nào đó đã hôn lên vai nàng, đầu lưỡi đã liếm loạn khắp nơi. Tinh Vân vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Anh với Lưu Uyển Linh cũng kết hôn đường hoàng, hôn lễ cũng sa hoa nhất nhì Los Angeles vậy sao phải đem nhiều thứ ra trao đổi như vậy?”
Đoàn Nam Phong dừng động tác. Ngẩng lên nhìn cô. Trước giờ sống cùng anh, cô luôn ôn nhu cất giấu suy nghĩ của mình. Thì ra không phải cô không ghen mà là cô nhường nhịn anh. Đến khi cô ghen thì cũng không kém ai. Bé con của anh đã hỏi một câu khiến anh cứng họng. “Thẹn quá hoá cuồng”, anh liền giơ tay bóp mạnh vào má của cô, đến khi Tinh Vân kêu lên lùi ra, quay mặt liếc anh, anh mới cười nói: “Bé con, em là đang ghen hay đang muốn làm khó anh?”
Tinh Vân dùng gương mặt hờn dỗi nhìn anh: “Đừng tưởng tôi không biết, khoảng thời gian anh nói đi Nga nhưng thật ra là đến sống cùng Lưu Uyển Linh. Tôi đã bắt gặp hai người tay trong tay dìu nhau đi mua sắm. Sau đó, hai người còn cùng nhau về nhà. Anh yêu chiều và thương yêu cô ta như vậy thì tại sao cứ muốn day dưa với tôi. Làm những chuyện này với tôi.”
Tinh Vân vừa nói vừa chỉnh lại quần áo rồi ngồi thẳng lưng trên sofa. Từng chữ nàng nói ra khiến Đoàn Nam Phong giật mình. Anh nhắm mắt lại, răng trên cắn xuống môi dưới. Thì ra một màn lúc ấy đã lọt vào mắt Tinh Vân. Nhiều chuyện rối mù xảy ra như vậy chẳng trách cô không chịu quay lại với anh. Hóa ra cô trước nay luôn để tâm chuyện của Lưu Uyển Linh.
Đoàn Nam Phong nghĩ một lúc liền đưa hai tay giữ lấy vai cô. Cúi đầu xuống hôn lên trán cô. Thấp giọng nói: “Tinh Vân, anh không biết làm sao để em tin là anh chỉ có mình em và chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn với Lưu Uyển Linh cả.”
Tinh Vân quay mặt đi nơi khác, Đoàn Nam Phong nhất định quay mặt cô lại và nói: “Nhìn anh và nghe anh nói được không?”
Tinh Vân vùng tay ra khỏi người anh: “Tôi sẽ không ngu ngốc tin lời anh nữa. Nếu anh không từng thân mật với cô ta tại sao cô ta vừa gặp đã hôn anh như vậy? Nếu như chưa từng có gì với nhau, tại sao anh lại nói dối tôi để đến sống cùng cô ta. Đoàn Nam Phong, anh một chân đạp hai thuyền có phải không?”
Đoàn Nam Phong mồ hôi đầy trán, quạ đen đầy đầu nhưng vẫn không dám cãi lại nàng. Anh quay mặt hít thở một chút liền ôm cô vào lòng nhỏ nhẹ ve vuốt. Cha sinh mẹ đẻ nuôi lớn hắn đến tuổi này hắn mới biết cái gì gọi là sợ và cái gì gọi là nhún nhường.
“Bé con, anh thừa nhận trước khi gặp em, anh rất vừa mắt Lưu Uyển Linh. Cô ấy để lại trong anh nhiều ấn tượng ban đầu rất tốt khiến anh lưu luyến. Nhưng anh thực sự chưa từng cùng cô ấy, dù chỉ một lần.”
“Không tin.” - Tinh Vân dứt khoát đáp.
“Anh có thể thề.” - Đoàn Nam Phong bắt đầu tim đập chân rung, lên tiếng thề thốt nhưng Tinh Vân vẫn một mực cứng rắn.
“Không cần. Tôi không tin anh nữa, cũng không muốn nghe anh nói.” - Tinh Vân lấy tay bịt chặt hai tai mình.
Đoàn Nam Phong kiên quyết gỡ tay cô ra: “Em bình tĩnh nghe anh nói có được không? Lúc đó anh thực sự là có một vụ làm ăn ở Nga. Nhưng ngay khi anh vừa định lên máy bay thì Lưu Uyển Linh gọi cho anh nói là có tin tức của Lưu Trọng Thiên. Cô ấy muốn anh giúp cô ấy gặp được Lưu Trọng Thiên để nói về việc của đứa bé. Vì trước đó Lưu Trọng Thiên cứ một mực trốn tránh cô ấy. Anh cảm thấy cô ấy tội nghiệp lại đang có mang cho nên đồng ý giúp đỡ ra mặt hẹn Lưu Trọng Thiên. Anh hẹn gặp anh ta và cô ấy ở trung tâm thương mại mà em gặp. Sau khi bọn họ gặp mặt nhau thì không rõ đã nói gì mà tâm trạng của Lưu Uyển Linh rất lạ, đi mua sắm rất nhiều thứ đồ cho em bé. Anh thấy cô ấy không ổn nên mới đi cùng và đưa cô ấy về nhà. Chuyện chỉ có vậy.”
Tinh Vân nhắm mắt thở dài: “Đoàn Nam Phong, chuyện của anh và Lưu Uyển Linh mà tôi biết không chỉ có vậy.”
Đoàn Nam Phong gương mặt yên tĩnh nhưng toàn bộ cơ thể đang đông cứng. Anh không biết cô gái nhỏ trong lòng anh đang hiểu lầm thêm chuyện gì nữa. Băng đóng ba tấc, lầm sao để giải thích đây?
“Đoàn Nam Phong, lúc chúng ta đi khám thai ở bệnh viện. Tôi đã nhìn thấy anh chủ động hôn cô ấy. Lúc anh đầy thương tích quay về Nebula, trong cơn mê sảng anh đã nói là anh yêu Lưu Uyển Linh. Bảo cô ấy chạy đi. Điều này khiến tôi nghĩ đến việc anh và cô ấy cùng đi Nga và gặp nạn với nhau. Anh còn muốn tìm một lời giải thích giả dối bao biện cho sự thật?” - Tinh Vân ánh mắt cương nghị nhìn Đoàn Nam Phong, từng lời sắc bén nói ra khiến Đoàn Nam Phong giật thót tim. Anh quả thực đang che giấu cô việc này nhưng sự việc tranh giành âm mưu ám hại trong giới hắc đạo không phải một hai lời nói rõ cho Tinh Vân hiểu. Hơn nữa việc này anh đang điều tra, làm sao có thể nói rõ ràng với cô? Thật không ngờ, sự việc kín như bưng này lại bị Tinh Vân biết được.
Đoàn Nam Phong nhăn mặt rồi lại vuốt mặt không biết nên nói cái gì. Cuối cùng anh cũng đành cất tiếng.