Sau khi bất đắc dĩ gặp mặt Lưu Uyển Linh tại phòng của Đoàn Nam Phong, Tinh Vân ráng nén khó chịu bước nhanh ra khỏi phòng của hắn. Cánh cửa phía sau lạnh lùng đóng lại. “Không cần nói cũng biết trong đó xảy ra chuyện gì.” - Tinh Vân vừa đi vừa nghĩ. Tự nhiên thấy vô cùng uất ức.
“Đoàn Nam Phong, tại sao anh đã có Lưu Uyển Linh rồi mà cứ bám riết lấy tôi. Trêu đùa tôi. Ngu ngốc nhất là tôi hết lần này đến lần khác vẫn cứ bị anh bỡn cợt trong lòng bàn tay.” - Tinh Vân lấy tay liên tục quẹt nước mắt nhưng nước mắt không tự chủ cứ rơi ra. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Đoàn Nam Phong và Lưu Uyển Linh bên nhau. Từ hình ảnh đầu tiên cô bắt gặp họ ở bệnh viện, đến khi họ đi mua sắm cùng nhau, rồi lời mà Đoàn Nam Phong nói khi hôn mê. Lại thêm hình ảnh hai năm trước trong thang máy. Đến hôm nay, sự việc lại phơi bày ra trước mắt cô lần nữa. Uất ức càng tăng thêm. Đầu óc càng thêm hoảng loạn.
“Rõ ràng là hắn vừa hôn mình xong, lại quay sang ôm người khác. Cái tên “yêu râu xanh” này đúng là người xấu mà.” - Nghĩ đến đây cô liền lấy tay chùi môi mình một cách mạnh mẽ như tẩy sạch dấu vết của Đoàn Nam Phong ký ấn trên môi cô.
“Tinh Vân à Tinh Vân, Đoàn Nam Phong yêu Lưu Uyển Linh là sự thật ai ai cũng biết, cả mày cũng biết. Yêu đến mức vì cô ta mà hy sinh tôn nghiêm tìm người đẻ thay, vì cô ta mà không ngại bao dung cho sai lầm của cô ta...Thậm chí hy sinh mày. Vậy thì vì cớ gì mày tin là hai người họ không còn quan hệ gì? Vì cớ gì lại tin lời hắn nói? Thật là quá ngu ngốc!” - Tinh Vân cứ bước đi với những suy nghĩ mông lung mà không biết bản thân mình đã đi đến hành lang cao nhất của con tàu.
Chiếc tàu vẫn băng băng tiến về phía trước, gió từ hồ Huron vẫn mạnh mẽ thổi bay tóc cô về một phía nhưng cảnh vật đẹp đẽ của trời nước không khiến cô vui lên mà ngược lại trước mắt là một màn nước mắt, trong đầu đầy những suy nghĩ mâu thuẫn phức tạp.
Bất ngờ một làn khói thuốc dày đặc không biết từ nơi nào thổi đến sộc vào mũi cô vô cùng khó chịu. Tinh Vân ho sặc sụa khiến người cầm dụng cụ hít cần sa liền tắt nó đi, đút vào túi áo. Anh quay mặt sang nhìn cô. Khuôn mặt đẹp trai của anh không vì cái sẹo dài mà che đi vẻ tuấn lãng.
Anh tiến lại phía cô nói xin lỗi. Tinh Vân ngẩng mặt lên nhìn anh, thì ra là người bồi bàn hôm trước. Tinh Vân xua đi làn khói dày đặc nói: “Tiến, là anh sao? Sau hôm đó, tôi không nhìn thấy anh nữa.”
Cao Thừa Hiên nhìn thấy mắt cô đỏ hoe liền hỏi: “Khói thuốc khiến mắt cô đỏ lên sao Hoàng tiểu thư?”
Tinh Vân như người bị lật tẩy, liền vội lấy tay dụi mắt: “Tôi bị dị ứng với khói, có khói tôi sẽ không thở được. Tai mũi họng sẽ vì khói mà mẫn cảm. Có lẽ là một dạng suyễn.”
Cao Thừa Hiên nheo mắt nhìn cô thắc mắc: “Hoàng chủ tịch không mời bác sĩ chữa cho cô sao?”
Tinh Vân lắc đầu: “Ông tôi cũng không biết chuyện này. Tôi cũng không thấy nghiêm trọng đến nỗi cần nằm viện điều trị. Mỗi người đều có một bệnh mãn tính cũng như điểm yếu mà.”
Cao Thừa Hiên nhếch mép cười nói ra một câu đầy ẩn ý: “Nếu kẻ thù của cô biết được điều này thì nó sẽ là tử huyệt của cô.”
Tinh Vân mỉm cười nói: “Đến bây giờ thì chỉ có mẹ tôi và anh biết thôi. Cả hai người đều không phải kẻ thù của tôi.”
Ánh mắt người nào đó không tự chủ híp lại, bên trong ẩn chứa một màn đen tối. Nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ tươi sáng nói: “Hôm khai mạc con tàu, biết được cô là chủ nhân của con tàu này. Tôi thực sự bất ngờ. Từ cốt cách đến phong thái của cô đúng là xuất thân của tiểu thư cao quý nhưng tôi không ngờ cô lại có địa vị cao đến như vậy.”
Tinh Vân xua tay: “Anh nhầm rồi, tôi chỉ vừa quay về Hoàng Thiên hai năm nay thôi, trước đó tôi có một cuộc sống bình thường ở quê như bao nhiêu người khác. Tôi không hiểu cái gì là thân phận cao quý, chỉ biết con người không nên ỷ vào cái mình đang có mà ức hiếp người khác.”
Cao Thừa Hiên nheo mắt nhìn Tinh Vân, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt tươi sáng của anh quả thực là “động lòng người”: “Cô có lòng chính nghĩa là việc tốt. Nhưng nếu không ở vào vị trị hiện tại, liệu lòng chính nghĩa của cô có tác dụng không? Ai sẽ vì cô “trừ gian diệt ác”? Thân phận và địa vị của một người trong xã hội không phải chỉ là những khái niệm suông, nó có giá trị nhất định. Tiểu thư của tôi, xã hội luôn thực tế và khốc liệt như vậy. Con người nghĩ rằng đặt ra luật pháp thì sẽ giúp cho xã hội ổn định nhưng thực tế chỉ có kẻ mạnh mới có thể ổn định được xã hội mà thôi.”
Tinh Vân kinh ngạc khi nghe những lời này từ miệng anh bồi bàn có vẻ ngoài chất phác. Giống như bên trong con người anh và bên ngoài là hai con người hoàn toàn khác xa nhau. Sự hiểu biết, tham vọng, cường thế, bá đạo đều hội tụ đủ bên trong một anh bồi bàn bé nhỏ có vị trí thấp trên con tàu khiến chủ nhân con tàu như cô có mấy phần lạnh.
“Anh Khiêm à anh Khiêm, tại sao ở Hoàng Thiên từ nhân viên cấp thấp đến nhân viên cấp cao ai cũng là người “hiếm có khó tìm” như vậy? Xem ra chủ tịch tập đoàn giống như em phải chăm chỉ học tập hơn nữa rồi.” - Tinh Vân nghĩ vậy, bất giác thở dài.
Sau một lúc, không thấy Tinh Vân nói gì, Cao Thừa Hiên liền quay sang hỏi: “Cô có biết bơi không?”
Nhìn thấy Tinh Vân gật đầu, Cao Thừa Hiên liền nói tiếp: “Vậy thì nên thử hồ bơi đẳng cấp năm sao của Nebula ở tầng bảy. Không chỉ hồ bơi rộng rãi đẹp đẽ mà quan cảnh xung quanh cũng mới mẽ hiện đại. Phía sau còn có phòng massage và sauna, có luôn dịch vụ Spa đẳng cấp quốc tế. Chưa kể còn có vài cửa hàng bán quần áo bơi thương hiệu hàng đầu trong giới thời trang. Phía sau có luôn cả buổi biểu diễn thời trang bikini mà những người mẫu được mời đến đều là người mẫu hàng đầu Thế giới hiện nay...”
Tinh Vân nghe Cao Thừa Hiên “thao thao bất tuyệt” mà tự hỏi lòng: “Không biết cô có phải chủ nhân con tàu hay không mà còn không biết nhiều bằng anh ta. Thôi được cứ đi theo anh ta trải nghiệm xem thế nào. Dù sao thì cuộc đời cũng rất ngắn. Nếu chỉ đứng đây buồn bã chi bằng đi tận hưởng cuộc sống.”