Bên nhà họ Lâm, không khí vui vẻ cũng không kém. Bởi vì vương tử của nữ vương vẫn chưa ra khỏi lồng nên tạm thời cô vẫn ở lại New York và chưa thể quay về vương quốc của mình. Mọi chuyện trong vương quốc cô đều tạm giao lại cho thầy mo.
Sau lần chứng kiến nội chiến ở Libya và sống ở Mĩ, nữ vương đã thay đổi suy nghĩ của mình. Nếu muốn hòa bình cho vương quốc chỉ có một cách đó là biến vương quốc của mình trở nên mạnh mẽ và có khả năng tự bảo vệ chứ không phải là trốn tránh. Cho nên, cô đã dũng cảm đối mặt với quyết định đưa ánh sáng văn minh của nhân loại trong nửa thiên niên kỷ qua vào vương quốc.
Với thế lực của nhà họ Lâm và sự giúp đỡ về mặt hành chính của Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang thì không lâu sau đó bộ tộc của nữ vương đã được cấp giấy công nhận là một trong hàng trăm bộ tộc da đỏ khác ở Nam Mĩ, là một phần của đất nước Peru xinh đẹp - nơi định cư đầu tiên của vương triều Inca trong lịch sử.
“Vũ, có phải sau này vương quốc của em sẽ có điện hay không?” - Nữ vương vui mừng hỏi Lâm Thiên Vũ sau khi cô nhận giấy chứng nhận của chính quyền Peru.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười nói: “Không chỉ có điện mà sẽ có thêm nhiều bác sĩ đến đó. Chúng ta sẽ xây dựng đường xá, nhà cửa, trường học và bệnh viện cho người dân của em.”
Nữ vương nghe xong liền hỏi: “Có phải vương quốc của em sẽ giống New York không?”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười nói: “Đến thời con cháu chúng ta thì cũng có thể lắm.”
Nữ vương mỉm cười hỏi tiếp: “Chính quyền họ sẽ không cướp đất của dân tộc em chứ?”
Lâm Thiên Vũ vui vẻ đáp: “Vương quốc của em đã là một phần của đất nước Peru, chúng ta làm việc và nộp thuế cho họ thì họ sẽ chăm lo phát triển cho vương quốc chứ cướp của em để làm gì? Thay vì cướp của gây ra chiến tranh thì họ còn bảo vệ em chống lại sự xâm lấn của các nước khác.”
Nữ vương gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy liệu có lúc nào dân chúng của em phải đối mặt với chiến tranh như ở Libya không?”
Lâm Thiên Vũ nhướng mày đáp: “Bất cứ nơi nào vào thời điểm nào cũng có nguy cơ xảy ra chiến tranh. Cho nên mỗi quốc gia luôn phải có quân đội và an ninh quốc phòng cho đất nước mình. Anh và Đoàn Nam Phong cùng Lập Thế Khang đã bàn bạc với nhau về việc xây dựng quân đội tư nhân của riêng mình để khi cần thiết có thể đưa quân đi ứng cứu. Tránh cho những việc giống ở Libya xảy ra lần nữa.”
Nữ vương sau khi nghe Lâm Thiên Vũ nói xong thì rất an tâm. Nàng mỉm cười ngã vào lòng nam vương rồi thỏ thẻ: “Thật sự cám ơn anh. Nếu không có anh thì có lẽ tộc dân của em vẫn sống lẩn trốn và không biết được bên ngoai thế giới của Inca còn có một thế giới khác vô cùng rộng lớn.”
Vương quốc Inca vốn rất giàu có và được sự hậu thuẫn thế lực của mấy tập đoàn lớn của Mĩ cho nên họ sớm xây dựng mảnh đất đầy lau sậy khi xưa trở thành một nơi trù phú vùng biên giới và gìn giữ văn hóa dân tộc của mình giống như hầu hết bộ tộc da đỏ khác ở Nam Mĩ.
Trên thế giới ngoài vùng Nam Mĩ của nữ vương khuyến khích các bộ tộc da đỏ bước ra ánh sáng thì còn có nhiều nơi khác cũng tồn tại hình thức các tiểu vương quốc nhỏ tập hợp lại với nhau thành một quốc gia lớn mạnh và phát triển như: Liên hiệp Anh, EU, các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, hay như các nước Mĩ, Úc, Canada... cũng chính là hình thức tập hợp các tiểu bang nhỏ để trở thành một quốc gia lớn mạnh và phát triển.