Đoàn Nam Phương nghe đến đây thì hai mắt rưng rưng, trong lòng cô đã bắt đầu thấy hoảng. Còn Lưu Uyển Linh thì lắc đầu nói: “Không, sao có thể như vậy được. Anh ấy vẫn chưa bay về tòa thành vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Hai người phụ nữ đang hoang mang cực độ thì đúng lúc Amy bước đến. Trên tay cô cầm Llam chìa ra trước mặt nữ vương rồi thong thả nói: “Nè, của cô đây, tôi vừa nhặt được nó ở trên cát đó.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền dịch lại cho nữ vương. Lưu Uyển Linh nghe thấy lời Amy liền quỳ xuống chân của nữ vương van xin: “Nữ vương, xin cô làm ơn hãy dùng vật này để tìm Lâm Thanh của tôi đi. Anh ấy hiện giờ chắc chắn bị mắc kẹt ở đâu đó. Có lẽ đang rất đói và khát. Làm ơn, hãy giúp tôi tìm ra anh ấy đi.”
Đoàn Nam Phương thấy vậy cũng quỳ xuống chân nữ vương van xin: “Phải đó nữ vương. Tôi xin cô hãy giúp tôi tìm ra Cát Vũ đi. Anh ấy là em trai của Thiên Vũ cũng là người một nhà với cô. Cô không thể để anh ấy đói khát trên sa mạc được.”
Nữ vương nghe xong liều chau mày nói: “Các vị nói gì tôi không hiểu.”
Lâm Thiên Vũ dịch lại cho nữ vương nghe rồi thở dài nói thêm: “Sisa, em giúp anh tìm Cát Vũ và Lâm Thanh đi. Hai người họ đều là em của anh.”
Nữ vương liền nói: “Nhưng em cũng không điều khiển được sức mạnh của Llam. Em không chắc nó có thể nhận biết được ai khác ngoài nam vương của Inca.”
Nói đến đây gương mặt của nữ vương cũng nghệch ra rồi xấu hổ lắp bắp nói: “Em... em cũng không chắc Llam chịu nghe lời em. Có lúc em không nghe lời nó, nó còn bay đến... đánh em.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền tròn mắt hỏi lại: “Em nói... Llam đánh em sao?”
Nữ vương phụng phịu gật đầu kể khổ: “Lần gần nhất là lúc em không chịu kết hôn với anh, em đã đến quỳ gối trong đền xin Llam đừng có tỏa sáng nữa. Em không muốn kết hôn với người em không quen biết. Vậy là nó từ trên bàn thờ bay xuống gõ vào đầu em khiến em ngất đi tại chỗ.”
Nói đến đây nữ vương còn dùng ánh mắt e sợ nhìn Llam. Lâm Thiên Vũ thấy vậy liền lắc đầu hỏi: “Không biết em làm vua hay Llam làm vua nữa.”
Nữ vương nghe xong liền e dè liếc mắc chỉ chỉ về phía Llam rồi ngần ngại nói: “Llam đã hai nghìn tuổi rồi, nó già như là tổ tiên của em luôn. À không, phải nói là lớn hơn cả tổ tiên của em nữa. Chính là ông cố tổ của ông cố tổ của ông cố tổ và rất nhiều ông cố tổ nữa.”
Lâm Thiên Vũ nhìn bộ dáng nể sợ Llam của nữ vương thì liền nhếch môi cười xoa xoa hai đầu vai cô, nhẹ giọng nói: “Em hãy thử quỳ xuống cầu xin ông cố tổ của ông cố tổ của ông cố tổ và rất nhiều ông cố tổ nữa của em để tìm em trai của anh đi.”
Lưu Uyển Linh và Đoàn Nam Phương trong lòng rối bời lo lắng nhìn hai vợ chồng Lâm Thiên Vũ nói chuyện vui vẻ mà họ chẳng hiểu gì. Cho nên liền lên tiếng giục: “Thiên Vũ, đừng đùa nữa. Anh hãy mau nói giúp em đi.”
Lâm Thiên Vũ liền gật đầu nói: “Chờ một chút, nữ vương sẽ quỳ xuống xin Llam giúp tìm mấy người họ.”
Vào lúc nữ vương quỳ xuống xin xỏ thì Đoàn Nam Phong bước đến vỗ vai Lâm Thiên Vũ: “Tôi đã phát tín hiệu về cho Ưng Túc, rất nhanh trực thăng của chúng ta sẽ đến đưa mọi người về. Đúng là một phen hú vía. Giờ chỉ cần tìm nhóm của Cát Vũ và Lâm Thanh nữa thôi.”
Lâm Thiên Vũ chưa kịp trả lời Đoàn Nam Phong thì đã bị ánh sáng của Llam làm cho chói mắt. Một lần nữa, Llam lại bay lên trời và vù đi theo gió. Lần này mọi người có kinh nghiệm hơn nên không ai bảo ai liền leo lên trực thăng đuổi theo thật nhanh.
Tinh Vân lúc này mới đủng đỉnh bước lại gần chỗ của mấy người họ thì đã bị kéo quay ngược lại trực thăng. Cô đưa mắt nhìn Llam thì liền hiểu là phải đuổi theo Llam tiếp. Hai chiếc trực thăng, một chiếc chở mấy người phụ nữ đi tìm Llam, một chiếc ở lại chờ đoàn trực thăng khác đến ứng cứu. Bầu trời ngày giáng sinh ở Libya hôm ấy thật trong và tươi tắn. Sau cơn giông bão mọi thứ lại trở nên thật tốt đẹp biết bao.