Lập Thế Khang cười cười, đưa tay giúp Đoàn Nam Phong phủi bụi trên áo rồi khinh khỉnh nói: “Anh mang nhiều người và của đến đây là để đi đánh ghen à? Bình tĩnh một chút nghe vợ anh nói xem chuyện gì đã xảy ra có được không.”
Phía bên kia vệ sĩ của Oda cũng đã đến phủi bụi trên quần áo của anh rồi lấy khăn lạnh chấm chấm vào má anh cho đỡ sưng. Những người vệ sĩ này tuy là thân hình cao lớn vạm vỡ nhưng khi thấy Amy ra đòn thì cũng liền dè chừng không dám tiến lại gần.
Oda lúc này vừa cầm khăn lạnh chấm vào vết sưng trên mặt vừa nhìn Amy bằng ánh mắt kinh ngạc. Hóa ra mấy hôm ở tòa thành là cô đã giấu đi bản lĩnh của mình.
Tinh Vân lúc này cũng nhanh tay cởi chiếc nhẫn kim cương xanh ra tiến về phía Oda để trao lại cho anh.
Cô nhẹ nhàng tinh tế lựa lời nói để không gây thêm tổn thương và xích mích cho hai bên: “Oda, rất cám ơn anh vì đã tặng tôi chiếc nhẫn này nhưng tôi không thể nhận nó được. Tôi đã lập gia đình cho nên sẽ không bao giờ phản bội lại hôn nhân của mình. Chắc anh cũng biết hoàn cảnh của mấy ngày trước khi tôi đồng ý kết hôn với anh là vì tôi không muốn bà cả của anh bị đánh đến chết. Nay anh cũng đã nguôi giận và chồng tôi đã đến đón. Tôi phải cùng anh ấy quay về rồi. Chúng ta tạm biệt ở đây nha. Sau này mình vẫn là bạn bè tốt của nhau. Nếu anh có dịp đến Mĩ thì chúng tôi vẫn đón tiếp anh như là bạn bè thân thiết, có được không?”
Oda nghe xong những lời thân tình không thể nào chê trách được của Tinh Vân thì liền nhắm mắt hít một hơi dài, lời xuyên qua kẽ răng hỏi lại: “Tôi đối xử với em tốt như vậy mà em chưa từng cảm động hay sao?”
Đoàn Nam Phong nghe Oda hỏi xong thì liền muốn bước đến mắng hắn nhưng Lập Thế Khang đã giữ anh ở lại. Nhìn vào ám hiệu bằng mắt của Lập Thế Khang thì Đoàn Nam Phong chỉ biết cố nén cơn giận, hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh và xem ứng xử của Tinh Vân.
Tinh Vân nghe xong câu hỏi của Oda thì im lặng suy nghĩ rồi từ tốn giải thích: “Tôi có cảm động. Thậm chí từ căm ghét anh trở thành quý mến anh. Nhưng chỉ có như vậy mà thôi. Không hơn được nữa.”
“Vì sao?”
“Tinh Vân, hãy nói cho tôi biết vì sao?”
“Có phải vì tôi là người đến sau hay không?”
“Hay em vì ràng buộc chuyện con cái mà không dám đến với tôi?”
“Tôi chưa từng thật lòng với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy. Vậy thì tại sao em lại không chấp nhận tôi.”
Trước một loạt câu hỏi thắc mắc dồn dập của Oda, Tinh Vân chỉ có thể lắc đầu nói: “Oda, anh bình tĩnh nghe tôi nói có được không?”
“Được, em nói đi. Em hãy thuyết phục làm sao cho trái tim tôi không yêu em nữa để tôi bớt đau khổ đi.” - Oda khó chịu đến mức quát lớn.
Những người xung quanh chỉ biết đứng im tại chỗ hồi hộp nghe câu trả lời của Tinh Vân. Tinh Vân hơi căng thẳng nhưng cô vẫn chậm rãi từ tốn nói: “Từ nhỏ cho đến lớn tôi là đứa nhỏ không có cha, tôi đã từng nghĩ rằng cả đời này tôi sẽ không yêu bất kỳ ai và cũng không bao giờ kết hôn. Bởi vì tôi thấy mẹ tôi vì yêu một người đàn ông mà cố chấp chờ đợi hết cả thanh xuân của mình thì thất quá uổng phí. Dù cho rằng ông ấy đã chết nhưng bà vẫn không bước đến với bất kỳ ai. Như vậy có phải là quá thiệt thòi hay không? Tôi đã từng không thể hiểu nổi mẹ mình vì cái gì phải làm như vậy? Bà ấy có thể leo lên sửa mái nhà, ra bếp sửa vòi nước thậm chí một tay xây căn hầm nhỏ để làm phòng học cho tôi mà nhất quyết không cậy vào bất kỳ người đàn ông nào. Chuyện gì to tát hơn bà ấy sẽ bỏ tiền ra thuê, còn những chuyện nho nhỏ thì dù là công việc của đàn ông hay phụ nữ thì bà ấy cũng tự mình làm. Tôi khâm phục nghị lực của mẹ mình bao nhiêu thì tôi càng sợ hãi tình yêu bấy nhiêu. Tình yêu thực sự có thể khiến người ta cam chịu và mạnh mẽ gánh vác mọi thiệt thòi đến như vậy sao? Nếu phải như vậy thì tôi thà không yêu ai. Từ khi tôi bước vào trung học, số người thích tôi chưa từng ít nhưng trước sau tôi đều từ chối họ. Bởi vì tôi sợ phải yêu một ai đó.”