Lâm Thiên Vũ nghe xong thì vuốt mặt không kịp. Bởi vì anh không nghĩ tòa thành này còn có trang bị cả tên lửa bảo vệ. Anh nghiến răng rủa thầm: “Tên Oda này làm cái nghề gì mà giàu đến mức này?”
Phan Ưng Túc lúc này cũng kết nối với Lâm Thiên Vũ để xin chỉ thị của anh: “Phía mình không tìm được Nam Phong. Dân tị nạn rất đông, họ chạy theo ném đá trực thăng cho nên mình không thể cho anh em bay thấp hơn được.”
Lâm Thiên Vũ lúc này mới nói: “Ưng Túc, tòa thành này có trang bị tên lửa. Nếu Nam Phong bị bắt vào trong đó thì chúng ta không có cách nào công phá vào đó được. Thả bom có ổn không?”
Ưng Túc nghe xong liền nói: “Nếu Nam Phong ở trong đó thì cậu thả bom xuống có khác nào ra tay giết hắn không? Chưa kể nơi này có thể trang bị tên lửa thì thiết bị ra - đa nhận diện làm sao có thể thiếu được. Cậu chưa kịp bay đến thả bom đã bị tên lửa tầm xa bắn cho lật mặt rồi.”
Lâm Thiên Vũ xoa xoa hai thái dương rồi hỏi lại: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Ưng Túc liền nói: “Bay về Siwa trước đã.”
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Không được, chúng tôi vừa bắn nhau với không quân Ai Cập. Tình hình chiến sự ở Libya càng cao thì không quân càng tăng cường canh phòng. Chúng ta không có cách nào bay về Siwa nữa.”
Ưng Túc lại hỏi tiếp: “Biên giới của các nước khác thì sao?”
Thiên Vũ liền nói: “Nước nào bây giờ cũng đóng cửa biên giới và tăng cường canh phòng với Libya rồi. Lúc bình thường sẽ giao hảo hòa bình hợp tác phát triển nhưng khi có chuyện thì chính là “thân ai nấy lo” đó.”
Ưng Túc nghe xong liền thở dài nói: “Chúng ta cũng không thể cứ bay lởn vởn ở đây như chuồn chuồn được. Đành liều thôi.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền nói: “Ý cậu là chúng ta sẽ liều mạng lao về sao?”
Ưng Túc liền nói: “Phải.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong tim liền đập mạnh liên hồi. Anh im lặng không nói gì khiến cho Ưng Túc sốt ruột hỏi lại: “Alô Thiên Vũ. Cậu có nghe tôi nói gì không?”
Lâm Thiên Vũ chần chừ một lúc liền nói: “Tôi đang suy nghĩ có nên liều mạng oan uổng như vậy không? Chúng ta vượt biên bay về Siwa thì cũng không tìm được Nam Phong. Khác nào công cốc. Ở lại đây thêm cũng không được. Hay là vứt hết máy bay đi bộ đến trạm đăng ký xuất nhập cảnh để xin làm lại giấy tờ đi.”
Ưng Túc nghe xong liền nói: “Thiên Vũ, cậu làm sao vậy? Số vũ khí này giá trị cả tỉ đô, nói vứt là vứt sao? Chưa kể hai người vệ sĩ của Lập Thế Khang không thể cùng chúng ta quay lại xin cấp hộ chiếu được nữa. Bọn hải quan sẽ nghi ngờ lý do vì sao hôm trước hắn đã xin cấp hộ chiếu, bây giờ lại xin nữa. Chúng ta có nhiều vũ khí hiện đại như vậy thì sợ gì không chọc nổi phòng tuyến của không quân Ai Cập?”
Thiên Vũ nghe xong những lời phân tích của Ưng Túc thì liền nói: “Chuyện của phía hải quan tôi sẽ có cách nói với đại sứ quán Mĩ. Số vũ khí này không quan trọng bằng tính mạng của anh em. Nếu chúng ta vì chiến đấu mà cứu được Nam Phong thì tôi thấy rất đáng nhưng đằng này lại đâm đầu đọ súng với không quân thì không đáng chút nào. Hơn nữa dù vũ khí của chúng ta có hiện đại cách mấy thì cũng không thể mạnh hơn quân đội quốc gia được. Cậu có hiểu không?”
Ưng Túc nghe xong liền nhíu mày nói: “Thiên Vũ, cậu thực sự đã thay đổi rồi.”
Lâm Thiên Vũ chậm rãi đáp lại: “Ừ, tôi đã làm cha rồi. Thằng nhỏ chờ tôi về, cô ấy cũng đang chờ tôi về.”
Ưng Túc đưa tay lên chấm hai giọt nước chuẩn bị rơi ra nơi khóe mắt đỏ hoe của anh, rồi thở hắt ra đáp lại: “An Khê và Bảo Vy cũng đang chờ tôi. Chúng ta cần cái mạng này.”
Nói xong, cả nhóm quyết định chọn một nơi an toàn gần cục xuất nhập cảnh Ai Cập và Libya để đáp xuống và quăng đi số vũ khí hiện đại của họ để hòa vào dòng người tị nạn xin nhập cảnh vào Ai Cập.
...
Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang về được khách sạn thì giống như được lột xác. Bộ quần áo cũ được thay ra và sau đó là ăn một nữa thật no đủ. Khi bữa ăn vừa kết thúc thì trời cũng đã xế chiều.
“Theo cậu thì Thiên Vũ và Ưng Túc liệu có bị đám người của Oda bắt hay không?” - Đoàn Nam Phong vừa nhấp ngụm cà phê vừa hỏi Lập Thế Khang.