Tinh Vân không biết mình lấy đâu ra nhiều can đảm để nói những lời chất vấn mạnh mẽ này với Oda nhưng cô quả thật không thể chịu nổi chuyện Osaze bị đánh đến chết. Dù cô và Osaze chỉ vừa mới quen biết nhưng hắn cũng là cùng một đội với cô, là bạn bè chiến hữu. Trước nay, lòng thương của Tinh Vân đối với con người lúc nào cũng rất lớn cho nên cô thấy rất xót xa cho Osaze.
Trận đòn lần trước hắn đã không thể dậy nổi. Mới một ngày lại bị đánh tiếp. Vết thương cũ mới chất chồng lên nhau thì cơ thể nào có thể chịu được. Cho nên, mặc dù biết phải cúi đầu trước Oda nhưng cô vẫn bất chấp tất cả mà bộc phát mạnh mẽ sự căm phẫn của mình.
Oda không tức giận trước sự giận dữ của Tinh Vân, ngược lại khi Tinh Vân bộc phát ra tất cả những khó chịu trong lòng mình thì gương mặt cô lại càng có sự cuốn hút hơn người. Hắn nhếch môi cười, bình thản hỏi lại: “Cô biết mối quan hệ của tôi và hắn sao?”
Tinh Vân im lặng không đáp. Vẻ mặt tức giận lạnh lùng của Tinh Vân càng khiến cho Oda nhìn không dời nổi mắt.
“Nếu đã biết mối quan hệ của hắn và tôi thì cô nên hiểu được lý do vì sao tôi làm như vậy. Nhiều năm trước đây, mẹ của hắn và bà nội của chúng tôi vào những lúc không vui vẫn thường gọi mẹ tôi đến để đánh đập bà. Lần nào quay về cả người bà cũng đầy vết thương nhưng ngay cả than khóc với ba tôi bà cũng không dám. Bà chỉ biết yếu đuối trốn tránh ông để ông không nhìn thấy những vết thương đó khiến cho bản thân ông cũng ngờ vực tình cảm của bà và đến bên mẹ của Osaze nhiều hơn. Đó là lý do khiến hắn có mặt trên đời này. Nếu năm xưa, họ xem chuyện đánh đập mẹ tôi là thú tiêu khiển và việc Osaze được sinh ra từ những trận đòn roi đó thì nay có lý gì hắn không chết đi từ cái lý do hắn được sinh ra?” - Oda vẫn giữ ngữ điệu lạnh lùng nhưng Tinh Vân lại cảm thấy những lời này chứa đầy hơi nước ươn ướt nơi đáy lòng hắn.
Ân oán gia tộc vốn là chuyện Tinh Vân hay bất kỳ ai cũng không thể phân xử xem ai đúng ai sai. Oda có lý do để trả thù còn Osaze thì lại quá đáng thương.
Tinh Vân nhắm mắt lại, hít một hơi dài rồi nói: “Osaze là vô tội. Anh có đánh chết hắn thì những vết thương của mẹ anh cũng không cách nào xóa được. Nếu anh muốn trả thù tại sao anh không bắt bà nội anh và mẹ của Osaze đến quỳ trước mộ của mẹ anh? Có phải anh không đủ năng lực đấu với họ hay không? Anh chỉ biết thừa lúc Osaze yếu thế mà hành hạ hắn rồi nhân cơ hội hắn chết đi mà giành lấy quyền thừa kế công ty, có phải không?”
“Cô...” - Oda nghe xong lời khinh thường của Tinh Vân liền tức giận vung tay muốn tát cô.
Tinh Vân ngẩng mặt lên, mở to mắt đối diện với Oda để chờ cái tát sắp giáng xuống. Thế nhưng, Oda lại không nỡ đánh vào gương mặt đẹp đẽ mong manh của Tinh Vân. Hắn thu tay về, nhàn nhạt nói ra một câu tựa như lời tự thú: “Gương mặt đẹp như vậy, ngay cả chạm mạnh tôi cũng không dám. Coi như cô may mắn đi.”
Tinh vân không hiểu lắm lời hắn nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm xem hắn nói như vậy là có ý gì.
“Muốn đánh thì đánh, nói nhiều như vậy làm gì.” - Tinh vân tự rủa thầm trong lòng.
Có vẻ như Tinh vân đã nói ra đúng mục đích của Oda, hắn vốn chỉ tìm một cái cớ để diệt trừ Osaze và giành lấy vị trí cao nhất của gia tộc Mohamed. Còn thực chất hắn không đủ sức để bắt mẹ của Osaze và bà nội hắn đến quỳ xin tội trước mộ của mẹ hắn.
Một lời này của Tinh Vân đã nói đúng bản chất của sự việc cho nên khiến Oda phút chốc bị vạch trần. Oda khó chịu và muốn trừng phạt Tinh Vân nhưng hắn không nỡ bóp chết một người đẹp như Tinh Vân, hơn nữa còn hiểu ý người như cô.
Amy dọn dẹp xong nhà bếp, chờ hoài cũng không thấy Tinh Vân quay lại cho nên cô liền ăn tạm cái bánh nướng rồi bước ra ngoài để đi tìm Tinh Vân. Giữa bốn bề rộng lớn, Amy không biết phải đi hướng nào. Cô đang tần ngần quay trái quay phải thì Tinh Vân đã mang mâm thức ăn quay về.
Nhìn thấy Tinh Vân, Amy liền lên tiêếng: “Cuối cùng chị đã về. Chị đi lâu như vậy làm em rất lo. Thấ nào? Không sao chứ?”
Amy liên hồi hỏi dồn, còn Tinh Vân thì chỉ thở dài nói: “Vào trong đi, từ từ chị kể cho em nghe.”
Ánh đèn nhà bếp sáng choang chiếu rọi khắp bốn phía. Tinh Vân và Amy vừa lấp đầy bao tử vừa trò chuyện.
“Theo những gì chị nói thì em có thể thấy tên Oda này có thần kinh không bình thường.”
Tinh Vân khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Nếu thần kinh của hắn bình thường thì đã không xem chuyện đánh người làm vui rồi.”
- --
Hi các tình yêu, vì chỉ có buổi tối mình mới rảnh cho nên đăng truyện và chờ app duyệt truyện cũng hơi muộn. Hy vọng không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của mọi người.
Mong các bạn đừng để điện thoại gân giường ngủ nha, tránh cho bà Hạc Giấy bả làm phiền. Hihi...
Mười một chương rồi, còn 12 chương nữa, để ráng từ đây đến mai sẽ trả nợ xong nè. Hihi...