Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 202-6: Một phen trống mái (6)



Lâm Cát Vũ chậc lưỡi nói: “Châu báu thì không có, xương khô thì hai bộ. Mà chuyện dài lắm, anh đừng hỏi nữa. Làm ơn giúp em thuê trực thăng đi tìm anh Phong đi. Nếu không Nam Phương sẽ không có được an lòng.”

Lâm Thiên Vũ nghe đến đây liền nói: “Được rồi, được rồi. Anh biết em dại gái rồi. Để yên cho anh nghĩ cách.”

Chưa bao giờ cái đầu của Lâm Thiên Vũ lại nhanh nhạy đến mức này. Xưa nay những chuyện phải động não thì anh đều để dành cho Đoàn Nam Phong nhưng vào cái lúc dầu sôi lửa bỏng thì anh liền xông xáo nói: “Nếu Libya đang có chiến loạn thì không mang vũ khí không được. Về không quân, Ưng Túc là giỏi nhất. Anh sẽ liên hệ với Ưng Túc rồi kéo người đến đó hỗ trợ cho em và Nam Phương.”

Lâm Cát Vũ nghe xong liền hào hứng hỏi lại: “Ý anh là anh sẽ đến đây giúp em sao?”

“Thằng nhóc này, anh không giúp em thì để em một mình đâm đầu vào nguy hiểm hả? Hỏi dư thừa như vậy cũng hỏi.” - Lâm Thiên Vũ mắng yêu em trai mình.

Lâm Cát Vũ cười cười nói vào ống nghe: “Anh hai của em đúng là số một. Anh mau đến đây nha. Càng sớm càng tốt, em và Nam Phương sắp không chờ được rồi.”

“Biết rồi. Mau đọc địa chỉ khách sạn cho anh.” - Lâm Thiên Vũ nói nhanh rồi cố gắng nhớ địa chỉ khách sạn mà Lâm Cát Vũ đọc.

Sau khi cúp máy, anh liền quay về phòng lên mạng tìm hiểu về vị trí của khách sạn này trong lúc chờ Ưng Túc nghe máy. Mặc dù miệng nói ra những câu vui vẻ cho em trai an tâm nhưng lòng anh thì chẳng khác đeo chì là bao. Tình cảm anh em giữa anh và Nam Phong không khác anh và Cát Vũ cho nên biết Nam Phong gặp chuyện lòng anh lo lắng không yên.

Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Lâm Thiên Vũ liền sốt ruột hỏi: “Sao cậu nghe máy chậm vậy?”

Ưng Túc cười cười bông đùa: “Tôi đang chơi với con bé. Tay nó nhanh hơn não nên vừa thấy điện thoại của tôi sáng lên thì liền cầm lấy ném vào gầm giường. Mãi mới tìm ra được.”

Lâm Thiên Vũ nghe xong liền khen ngợi: “Con bé có vẻ lanh lợi.”

Ưng Túc đưa mắt nhìn An Khê đang bò dưới sàn, phía kia là Tinh Nhật đang cầm con thú bông của cô bé, nhất quyết không trả. Hai đứa nhỏ có luật chơi riêng nên nhìn qua cũng có vẻ rất hòa thuận. Anh nhẹ mỉm cười rồi nói vào điện thoại: “Con nít đứa nào cũng đáng yêu. Con của Nam Phong cũng đang ở đây. Cậu sao rồi? Nữ vương đã sinh chưa? Vì sao lại gọi được cho tôi?”

Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười hỏi lại: “Nhìn thấy số điện thoại của tôi không ngạc nhiên hả?”

Ưng Túc liền đáp: “Có, ngạc nhiên lắm đó. Không ngờ có lúc số máy của cậu lại hiện trên màn hình. Quyết định quay về rồi sao?”

Lâm Thiên Vũ cười cười đáp: “Nhiều câu hỏi quá, không trả lời được hết. Nói chuyện chính đã.”

Ưng Túc nhíu mày nghi hoặc hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”

Lâm Thiên Vũ nghiêm túc nói: “Nam Phong bị mất tích ở biên giới Libya và Ai Cập, bên đó đang có bạo động. Mà tôi đoán bọn họ không có mang theo vũ khí vì khi đăng nhập vào hệ thống lưu trữ không thấy trong tuần qua Nam Phong đích thân xuất vũ khí. Có lẽ cậu ấy không nghĩ rằng đi Ai Cập tìm Nam Phương mà lại có lúc phải sang Libya cho nên đã không mang theo vũ khí phòng hờ.”

Ưng Túc nghe xong, cơ mặt liền căng cứng, gấp gáp hỏi lại tình hình: “Nghiêm trọng vậy sao? Mất tích bao lâu rồi?”

Lâm Thiên Vũ liền nói: “Mất tích năm ngày rồi. Tình hình có vẻ không ổn, bảy chiếc trực thăng đều không liên lạc được. Bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm điều người của bang Đoàn Lâm đến đó. Cậu lo về máy bay và vũ khí. Như vậy được không?”

Ưng Túc nghĩ ngợi một chút liền nói: “Chúng ta không có visa cho nên không thể bay đến Libya hay Ai Cập nhanh nhất được. Chỉ còn cách đánh liều vượt biên thôi.”

“Phải, tôi cũng có ý này. Vượt biên từ biên giới Israel bay qua địa trung hải để sang Libya.” - Lâm Thiên Vũ nhếch môi tán đồng.

Ưng Túc nghe vậy liền nói ngay: “Được lắm, nơi đó tôi có kho chứa lô hàng mới chuyển từ Italia qua, chuẩn bị bán cho bọn người ở bờ Tây sông Jordan. Nhưng giờ không xuất nữa, ưu tiên dùng để đi Libya tìm Nam Phong.”

Lâm Thiên Vũ liền nói: “Hàng của cậu thì tôi yên tâm rồi.”

Ưng Túc lại nói thêm: “Nhưng lô hàng đó không có gì khác gì ngoài loại tôi hay xuất.”

Lâm Thiên Vũ nghe xong liền hiểu loại Ưng Túc hay buôn bán chính là máy bay chiến đấu và trong lô hàng của anh không có vũ khí hay áo chống đạn. Một tay tra máy tính, một tay cầm điện thoại, Lâm Thiên Vũ gấp gáp nói: “Tôi tra ra cái kho gần khu vực đó nhất của bang Đoàn Lâm chính là nằm ở Hy Lạp. Chúng ta sẽ ngồi chuyên cơ qua Hy Lạp lấy hàng rồi sang Israel.”

- --



ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE LẤY BÃO NHA CÁC TÌNH YÊU!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv