Lâm Cát Vũ nghe vậy thì liền ừ ừ rồi hỏi lại: “Em không cần đèn sao?”
Đoàn Nam Phương lúc này mới nhớ đến chiếc ba lô phía sau lưng mình. Vì thời gian mang ba lô quá lâu đến mức cô quên luôn sự tồn tại của nó trên lưng. Trong chiếc ba lô của nhà khảo cổ như Đoàn Nam Phương, không bao giờ thiếu đi chiếc đèn pin. Không cần cởi ba lô ra, Đoàn Nam Phương chỉ cần đưa tay vào ngăn phụ là đã có thể tìm được đèn pin.
Cô cầm chiếc đèn pin khá hiện đại trong tay, khi bật lên có thể sáng cả một góc không gian tường tận như ban ngày. Lâm Cát Vũ thấy vậy liền đứng lên đi cùng cô. Mặc dù nhắc Đoàn Nam Phương lấy đèn ra soi chứ bản thân anh cũng không có bất kỳ cái đèn pin nào trong người ngoại trừ màn hình điện thoại.
Hai người cầm đèn tiến về phía trước. Hang động rộng lớn này tứ phía trống trơn, ngoại trừ mùi ẩm thấp và cát ra thì không có thứ gì đặc biệt. Đi một lúc vào sâu bên trong, hai người họ mới phát hiện thì ra có lối đi dẫn xuống phía dưới.
“Cẩn thận chút, để anh đi trước.” - Lâm Cát Vũ kéo tay Đoàn Nam Phương lại rồi dịu dàng nói.
Đoàn Nam Phương mỉm cười nhìn anh, lùi một bước rồi đưa đèn pin cho anh. Lâm Cát Vũ tiến lên phía trước, cẩn thận rọi đèn pin xuống từng nấc thang phía bên dưới.
“Có lẽ nơi này là kim tự tháp của ai đó chăng?” - Lâm Cát Vũ phỏng đoán vì nhìn qua những hình vẽ trên tường anh thấy rất giống trong những bộ phim hành động mình từng xem.
Đoàn Nam Phương theo ánh sáng đèn pin cũng nhìn thấy vài bức hình vẽ của người Ai Cập cổ đại ở trên tường. Hơn nữa thông qua những phiến đá được bào phẳng chất chồng lên nhau không vôi vữa càng khiến cô tin mình đang ở trong một tòa nhà vững chắc của người Ai Cập cổ đại.
“Em không chắc nơi này là kim tự tháp nhưng nếu thực sự đây là kim tự tháp thì phía đáy chắc chắn sẽ có lối thoát ra. Bởi vì khi các công nhân xây dựng kim tự tháp cho Pharaon họ sẽ xây hai lối. Một là lối vào phía trên đỉnh kim tự tháp, còn đáy sẽ là lối ra để các công nhân đi ra bên ngoài trước khi đóng chặt cửa lăng mộ cho các Pharaon yên nghỉ.”
Lâm Cát Vũ nghe Đoàn Nam Phương nói xong thì liền lên tiếng: “Nói như vậy, chỉ cần đi xuống đáy của Kim Tự Tháp thì chúng ta có thể đi ra ngoài sao?”
Đoàn Nam Phong khẽ lắc đầu nói: “Không hẳn như vậy, bởi vì hai lý do. Thứ nhất chúng ta không chắc đây có phải là kim tự tháp hay là một tòa nhà khác của người Ai Cập mà con người hiện đại chưa từng biết tới. Thứ hai, nếu tòa nhà này là kim tự tháp thì nó cũng đã bị vùi trong cát. Lối ra ở bên dưới cho dù có mở được cửa ra cũng là mở một lối đi cho cát tràn vô mà thôi.”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền thở dài nói: “Nếu nói như vậy thì khác nào chúng ta bị giam vĩnh viễn trong này.”
Đoàn Nam Phương không nói gì, chỉ im lặng thở dài trong lòng nhưng bệnh nghề nghiệp không cho cô dừng lại, càng không cho cô có suy nghĩ bi quan. Điều cô muốn làm nhất bây giờ là tìm hiểu xem mình đang ở đâu.
Từng bậc thang dài ngoằng nối nhau chạy xuống thẳng khu trung tâm của tòa nhà mà theo nhận định của hai người họ lúc này chính là một kim tự tháp.
Chỉ khác biệt một điều, đó là nơi trung tâm của kim tự tháp không phải là cổ quan tài hình đầu người như lăng mộ của các Pharaon được tìm thấy trước đây. Mà đập vào mắt họ lúc này là hai bộ xương bị cát bụi thời gian che lấp nửa chìm nửa lộ ra. Nhìn qua hai đầu lâu có thể đoán hai bộ xương này được đặt cạnh nhau hay đúng hơn là ôm nhau mà chết đi.
Mùi ẩm thấp, mùi tử thi rã lâu ngày cùng với mùi của thời gian trên các phiến đá cũ kỹ sộc vào mũi khiến cho Lâm Cát Vũ và Đoàn Nam Phương liên tục bị ho. Hai người họ liền lấy tay che nửa mặt mình lại mới dám rọi đèn đến gần khu vực của hai chiếc đầu lâu kia.
Trang phục trên người của hai chiếc đầu lâu phần nhiều đã phân hủy, chỉ còn lại một ít bám vào hai cốt. Tuy nhiên chưa hề có dấu hiệu ai bước vào nơi này trước đây ngoại trừ hai người họ. Đoàn Nam Phương bị bệnh nghề nghiệp liền chặn Lâm Cát Vũ lại không cho anh tiến gần khu vực của hai bộ xương khô vì sợ hiện trường bị dịch chuyển.
Lâm Cát Vũ nghe lời cô liền dừng lại. Sau đó, Đoàn Nam Phương liền mở ba lô ra lấy áo khoác vào, lấy găng tay và khẩu trang đeo vô rồi cầm chổi quét tiến lại chỗ hai bộ xương kia. Cô bình tĩnh và chuyên nghiệp cầm chiếc đầu lâu lên nhìn qua một lượt rồi cầm chổi phủi bớt lớp bụi cát phía trên ra. Cứ như vậy, lần lượt làm đến chiếc thứ hai.
- --
Hi các tình yêu, các bạn làm siêng đi bấm like dùm mình tất cả các chương để sớm cán mốc 6 triệu lượt views nào. Ai cũng chờ ra nhiều chương rồi đọc thì ai đi bấm like lấy chương mới cho chúng ta đọc, đúng hông nè? Hihi... đọc truyện phiêu lưu mà ngắt nửa chừng chán lắm. Ráng bấm like rồi vô Facebook của mình bấm share để lấy luôn 11 chương bão đọc cho nó đã nào các tình yêu ơi.
Facebook: những câu chuyện của Hạc Giấy.
Hẹn sớm gặp lại các bạn sau 250 likes của chương này nhé!