Đến khi thấy bóng của rắn Mamba thì Amy liền vung con dao nhỏ phóng ngay miệng của rắn, đúng lúc con rắn mở to miệng và chuẩn bị lao đến nhóm của họ. Nhìn thấy cái miệng đen ngòm như nuốt phải mực của con rắn trắng bị trúng dao đứt đôi, cả nhóm người mới thôi sợ hãi.
“Dorothy, em ném dao đúng là thiện xạ đó. Chị còn chưa nhìn thấy con rắn đâu thì em đã cho nó đi đời rồi” - Tinh Vân nhìn thấy cảnh tượng này liên tấm tắc khen ngợi Dorothy.
“Em cũng không nhìn thấy nó đâu, em nghe bằng tai.” - Dorothy nhẹ giọng đáp.
Cả đám đàn ông đều muốn òa lên nhưng rút kinh nghiệm lần trước, bọn họ chỉ dám nuốt tiếng cảm phục vào trong lòng.
Osaze gật đầu tán đồng: “Loài rắn này nguy hiểm ở chỗ nó có vận tốc di chuyển rất nhanh. Nhanh nhất trong thế giới loài rắn cho nên rất khó phát hiện bằng mắt thường. Đúng là Dorothy thật sự rất giỏi.”
Lập Thế Khang nghe có người khen vợ mình thì liền ôm cô vào lòng, cười nói: “Vợ tôi là số một đó. Mấy con rắn nay ăn nhằm gì. Sư tử cô ấy còn không sợ.”
Cả đám nghe xong liền che miệng cười, còn Dorothy thì nghe có mùi ẩn ý cho nên liền liếc sang Lập Thế Khang, hỏi lại: “Ý anh là gì?”
Lập Thế Khang cười cười nói: “Ý anh hả? Ừ, ý anh là sư tử mà gặp em cũng phải gọi bằng cụ.”
Dorothy ngốc nghếch vẫn chưa hiểu ra ý tứ, lại hỏi tiếp: “Em già thế sao?”
Lập Thế Khang nhấch môi cười đểu, khẽ lắc đầu nói: “Không, em không già. Chỉ là em còn dữ hơn sư tử cho nên tụi nó gặp em phải bái lạy ngay.”
Dorothy nghe xong liền gầm gừ tức giận nhìn qua rất giống một con sư tử cho nên càng khiến Lập Thế Khang đắc ý. Nhìn thấy anh trêu chọc mình, cô liên đưa tay véo vào hông anh hỏi lại: “Chê em vừa già vừa dữ sao? Lập Thế Khang, em sẽ không thèm cứu anh.”
“Không phải đâu, anh chỉ đùa thôi. Giữa nơi khỉ ho cò gáy lại nhiều cạm bẫy như vậy mà em không bảo vệ anh thì anh phải sống thế nào?” - Lập Thế Khang làm ra bộ mặt đáng thương năn nỉ Dorothy.
Cả đám người nhìn thấy liền lắc đầu che miệng cười. Đoàn Nam Phong cũng nhân cơ hội đạp cho Lập Thế Khang một cú khiêu khích thật đau: “Còn đâu hình ảnh Lập Tổng hô mưa gọi gió trên thương trường, nhất hô bá ứng nữa. Bây giờ lại phải bám vào phụ nữ để giữ mạng.”
Lập Thế Khang nghe xong liền bĩu môi nói: “Mày có giỏi đừng dựa vào vợ tao.”
Đoàn Nam Phong liền nói lại: “Dorothy là em gái tao.”
Lập Thế Khang cũng nhanh miệng nói: “Lúc bình thường sao không nghe mày nói chuyện tử tế đi. Khi cần nhờ vả sao thái độ của mày khác quá vậy?”
“Không lẽ nhờ vả người khác ma cũng muốn lam ông nội ngươi ta.” - Đoàn Nam Phong cũng không kém liền đáp nhanh.
Osaze tuy nghe không hiểu tiếng Việt nhưng mỗi khi anh nghe hai người nói qua nói lại với cái giọng này thì anh biết ít nhất vài chục phút nữa họ cũng chưa nói xong cho nên lần này anh mạnh dạn cắt ngang.
“Con rắn này toàn thân chưa có nhiêu vẩy đen cho thấy nó chỉ la rắn con. Rắn con không còn thì rắn mẹ rắn cha, rắn ông rắn bà sẽ đi tìm kiếm. Loài rắn có khướu giác rất nhạy cho nên sẽ sớm ngửi thấy máu của giống loài mà tìm được đến đây. Lúc đó chúng ta sẽ gặp rắc rối to cho nên hãy đi nhanh trước khi bọn rắn tìm đến.” - Osaze nghiêm túc nói.
Ngay khi nghe Osaze dọa thì Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang không còn cãi nhau nữa mà liền tức tốc lên đường. Cả nhóm mới đi được vài bước thì liền nghe thấy tiếng gầm gừ của sư tử.
Tiếng gầm gừ uy vũ oai phong của chúa sơn lâm khiến cho ai nấy đêu dựng tóc gáy. Đoàn Nam Phong lúc này mới đưa mắt nhìn qua phía Lập Thế Khang, trêu chọc: “Không biết ai mới là miệng quạ.”
Lập Thế Khang hất mặt nói lại: “Ở châu Phi gặp sư tử là lạ lắm hả?”
Osaze lúc này mới lên tiếng nói: “Tiếng gầm có lẽ phát ra từ phía hoang mạc. Chắc là sư tử đang gầm gú để săn mồi thôi. Mọi người không cần sợ. Cứ đi tiếp đi.”
Đoàn người lại tiếp tục cùng nhau đi trong sự cảnh giác cao độ với gia đình rắn Mamba đen. Cho đến khi cả nhóm rời khỏi được khu rừng và tiến về phía tòa thành thì ai nấy mới dám thở mạnh.
Tuy nhiên càng đi về phía tòa thành thì mọi người càng thấy hoang mang bởi vì những ngôi nhà quanh đây đều đã bị bỏ hoang, không một bóng người. Ai nấy đều đưa mắt nhìn chung quanh, nơi này cũng là một ốc đảo giữa sa mạc có hồ nước có cây cối nhưng sao không có lấy một bóng người.
Đoàn Nam Phong lúc này mới lên tiếng: “Chúng ta chia nhau ra tìm kiếm quanh đây xem có thứ gì ăn được hay không? Sẵn ra hồ lấy ít nước về.”
- --
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!