Dorothy mỉm cười nghiêng đầu nhìn anh rồi từ tốn nói: “Nếu không cẩn thận thì cái mạng này của em đã đi đời từ lâu. Đề cao cảnh giác không bao giờ thừa.”
Lập thế Khang vòng tay ôm eo cô, gật gù nói: “Amy đã thực sự quay lại rồi, chủ nhân như anh vạn lần bội phục. Chỉ mong em thu dọn hành lý cho nhanh để đi về với anh.”
Dorothy nghe xong liền lắc đầu nói: “Chị Nam Phương và anh Cát Vũ hiện nay lành ít dữ nhiều. Em không thể nào rời đi được. Cho em thêm một chút thời gian, hy vọng tối nay nới rộng phạm vi tìm kiếm sang biên giới Libya sẽ thu hoạch được kết quả khả quan.”
Lập Thế Khang lắc đầu nói: “Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ hai kẻ đó sống chết không liên quan gì đến anh, vậy mà vợ anh phải muộn phiền vì bọn họ. Thật không công bằng.”
Dorothy nghe xon liền nhíu mày nói: “Thế Khang, anh đừng như vậy. Bây giờ em đã là người nhà họ Đoàn, cuộc đời sau này em sẽ vì nhà họ Đoàn mà gánh vác. Từ lúc dọn qua ở với bà nội, em rất thương bà cũng thương gia đình này. Em muốn là một thành viên thật sự của họ, coi họ như là thân bằng quyến thuộc của mình.”
Lập Thế Khang lấy tay khẽ gõ lên mũi cô, nhẹ giọng trách mắng: “Em đó, quá ngốc rồi. Chỉ sợ Đoàn Nam Phong không nghĩ như em thôi. Nhất nhất chúng ta đều phải cẩn thận. Tốt nhất là sớm gả cho anh để khỏi phải ở trong căn nhà đó nữa.”
Dorothy mỉm cười tựa vào lòng anh, dịu dàng nói: “Không phải người ta sắp gả cho anh rồi sao?”
Lập Thế Khang mỉm cười vuốt tóc cô, nhẹ hôn lên mái tóc thơm mùi hoa trà ấy rồi dịu dàng nói: “Anh ngày chờ đêm mong cho đến ngày cưới của hai chúng ta.”
Dorothy nghe xong liền mỉm cười hạnh phúc, ngẩng mặt lên hôn vào môi anh. Lập Thế Khang cũng cúi mặt xuống đón nhận nụ hôn của vợ mình, không kiềm chế nổi liền ôm nhau ngã ra giường.
“Thật quá nhớ em!” - Lập Thế Khang thỏ thẻ vào tai cô.
Dorothy ôm chặt đầu anh đang vùi vào cần cổ mình, vừa ứ ấm vừa hỏi: “Anh đi đường không mệt sao? Có cần nghỉ chút không?”
Lập Thế Khang hôn lên cần cổ thon dài của cô rồi dần hạ xuống phía dưới, chậm chạp thưởng thức, từ tốn nói: “Anh khát tình hơn là mệt.”
Dorothy mỉm cười đưa hai chân kẹp lấy hông anh, dịu dàng nói: “Em cũng nhớ anh.”
Từ ngày cô chuyển sang biệt thự nhà họ Đoàn, Lập Thế Khang chưa bao giờ đặt chân qua nhà thăm cô. Một phần vì không thích, một phần vì nhà họ Đoàn có nhiều quy tắc mà Lập Thế Khang không quen. Đừng nói là Lập Thế Khang, ngay cả nếp sống thường ngày của cô và mẹ mình cũng thay đổi cho phù hợp với quy cũ của nhà họ Đoàn. Mẹ cô cũng không thể ở lại cửa hàng quá muộn. Nhà họ Đoàn luôn có quy định, đúng bảy giờ tối sẽ dọn cơm ra bàn, ai về nhà trễ thì bà nội đều không vui cho nên ngay cả khi Dorothy muốn ở chỗ của anh muộn hơn một chút cũng không thể.
Lâu rồi, hai người họ chưa được thoải mái như vậy cho nên Lập Thế Khang thực sự cuồng nhiệt và nồng nàn với cô. Anh nhấm nháp từng chút da thịt trên người cô, lúc nhanh lúc chậm khiến cho khoái cảm như những đợt sóng trào lúc đầy lúc vơi sóng sánh trong lòng mãi không thôi.
“Sau chuyến này về chuyển luôn qua nhà anh sống, không cần ở nhà họ Đoàn nữa. Thật vướng víu!” - Lập Thế Khang dùng ánh mắt mị tình nhìn cô đắm đuối, phía bên dưới vẫn cuồng nhiệt xâm chiếm cô nhưng miệng vẫn không quên đưa ra điều kiện.
Dorothy ứ á rất nhiều âm thanh đê mê khi bị ngọn sóng của dục vọng nhấn chìm. Anh nói cái gì cô cũng gật đầu bởi vì tai không còn nghe thấy điều gì và lý trí dường như bị cuốn đi sạch bong.
Mãi cho đến khi vượt qua cao trào, Dorothy mới ôm anh thủ thỉ: “Em cũng muốn chuyển sang ở chung với anh nhưng em thực sự luyến tiếc không khí gia đình của nhà họ Đoàn. Chưa bao giờ em cảm thấy việc dùng bữa cùng người lớn lại có ý nghĩa như vậy. Trước đây chỉ có em và mẹ dùng cơm chung với nhau nhưng mẹ em thường bận phải về muộn cho nên em toàn ăn cơm một mình. Lâu dần cũng quen. Lúc trước em ở một mình thì còn thảm hơn. Có bữa lười nấu thì nhịn luôn. Sống một mình như vậy mới tẻ nhạt làm sao.”
Nói đến đây, Dorothy dừng lại một chút, khẽ nâng mi mắt lên nhìn anh dò xét phản ứng của anh. Không thấy Lập Thế Khang nói gì, cô lại từ tốn nói thêm: “Trong khi ở nhà họ Đoàn thì lại khác. Bữa nào bà nội cũng đặc biệt dặn đầu bếp làm món em thích ăn. Bà quy cũ nhưng không hề khó chịu, ngược lại rất hiền từ và thương em. Bà còn dạy cho em rất nhiều tiếng Việt và cách sống của người Việt. Bà nói gia đình anh cũng là người Việt cho nên nếu em không biết lễ nghĩa thì người nhà anh sẽ không nhìn em thuận mắt đâu.”
Lập Thế Khang nghe xong liền nhếch môi cười, bàn tay anh vẫn đang vuốt ve tấm lưng trơn bóng nõn nà của cô, nhẹ giọng hỏi lại: “Làm gì có ai nhìn em không thuận mắt. Bà nội của Đoàn Nam Phong đúng là lão bà bà lo xa nghĩ nhiều rồi.”