Daisy nhìn thấy Nam Phương vẫn ngồi trầm tư thì nhẹ giọng tò mò: “Hay cậu còn nghĩ về Osaze?”
Đoàn Nam Phương nghe đến tên của người này thì liền sựng người lại. Cái tên vừa quen vừa lạ của một người mà bao lâu cô chưa từng nghĩ đến, một người đi lướt qua đời cô không âm thanh không tiếng động.
...
Lâm Cát Vũ buồn bã ngồi trên mô đất cao bên ngoài cổng khu khảo cổ. Tay anh vô thức nhổ một ngọn cỏ ở Ai Cập mà anh cũng chẳng biết đó là cây hay cỏ, không tự chủ mà ngắt nó thành nhỏ vụn vứt đi khắp nơi. Ánh mắt vô hồn nhìn mây mây tan, nhìn trời trời sụp nghĩ về những điều Đoàn Nam Phương viết trong nhật ký.
“Siwa, ngày... tháng... năm...”
Hôm nay là cuối tuần, Osaze bất ngờ xuất hiện trước cổng khu khảo cổ để đón mình. Từ lúc mình đến đây thì dường như không có nhu cầu dùng điện thoại cũng không quan tâm nhiều đến đời sống người dân nơi đây. Cả ngày của mình chỉ có làm việc, ăn uống, đi ngủ rồi lại làm việc. Nhưng từ khi quen biết Osaze thì mình cũng bắt đầu quan tâm đến nếp sống và văn hóa của giới trẻ nơi này.
Có lẽ bắt đầu từ việc Osaze tặng cho mình một chiếc điện thoại có gắn sẵn sim và nói rằng: “Nhiều lúc muốn tâm sự với em nhưng không biết trút nỗi lòng vào đâu. Chạy đến đây tìm em thì sợ có lúc không gặp được hoặc làm phiền em. Cho nên, em cứ giữ cái điện thoại này để khi anh muốn tâm sự đều có thể nhắn tin cho em. Khi nào em rảnh thì trả lời anh cũng được.”
Khu vực khảo cổ gần với các di chỉ thời xưa nhưng lại quá cách biệt với phố thị và cuộc sống của người dân nơi ốc đảo Siwa. Điện cũng là dùng máy phát, nước cũng là do xe chở đến. Mọi người trong khu khảo cổ liên lạc với nhau bằng mạng lưới tín hiệu riêng thông qua bộ đàm, còn mạng điện thoại thì phải leo lên nơi cao mới bắt được sóng để gửi cái tin hay nói ngắn gọn vài câu. Mạng internet lại càng không có vì nơi này không có cột phát cũng không kéo được dây cáp. Lúc mới bắt đầu đến đây mình cũng rất bỡ ngỡ và có phần buồn chán nhưng công việc bận rộn đã cuốn lấy mình đến quên cả thời gian.
Cuối tuần được nghỉ thì mọi người trong nhóm thường đón xe lên khu trung tâm mua sắm nhưng đường đi khá xa và vất vả nên nhiều người cũng ngại. Từ ngày quen biết Osaze thì mình lên khu rung tâm chơi thường xuyên hơn bởi vì anh ấy có xe nên đi lại cũng tiện hơn.
Osaze chở mình đến rất nhiều nơi ở Siwa để thăm thú cảnh vật. Chiếc xe của anh ấy rất tốt, rất hiện đại hoàn toàn khác những chiếc xe khách nơi đây. Chiếc xe nhẹ nhàng lướt qua sa mạc rộng lớn, băng qua những bờ hồ có hàng cỏ lao dài miên man dọc hai bên bờ hồ.
Osaze còn đưa mình lên đỉnh của ngọn đồi gần đền Abu để ngắm mặt trời lặn trên sa mạc. Ánh sáng của buổi chiều dần đổ bóng xuống ngôi đền linh thiêng. Anh ấy nói rằng thần ở Sidi Sulayman sẽ tác hợp và bảo vệ cho những đôi lứa yêu nhau trong vùng cho nên anh ấy muốn đưa mình đến đây. Anh ấy nói như vậy là có ý gì nhỉ? Mình cũng không biết. Thôi, đi ngủ. Không thèm nghĩ nhiều nữa.”
Lâm Cát Vũ buồn thiu ngồi nhớ lại những dòng trong nhật ký của Nam Phương rồi buộc miệng rủa thầm: “Đàn ông Ai Cập sao? Toàn bọn dùng bùa mê thuốc lú. Đoàn Nam Phương, con bé ngu ngốc này bị nó đưa lên đền cầu phép mà không biết. Hèn gì cứ đòi ở lại đây.”
Hai hàm răng Lâm Cát Vũ nghiến chặt lại với nhau. Anh vốn không muốn nghĩ nhiều về chuyện quá khứ của Đoàn Nam Phương nhưng không hiểu vì sao đầu óc vẫn không thể thoát ra được những dòng chữ tình cảm mà cô dành cho người khác.
“Thật là tức mà! Yêu đương bây giờ còn nhờ thần giúp đỡ thì ai chơi lại?” - Lâm Cát Vũ tức tối lầm bầm.
Từ lúc anh đọc trộm nhật ký của Đoàn Nam Phương thì anh trải qua rất nhiều cảm giác: ban đầu là sững sốt, hụt hẫng, vụn vỡ cho đến thất rồi thần tức tối và đến giờ là bần thần bất an khi lòng cứ sóng sánh không yên.
Lâm Cát Vũ ngồi chống tay trên mô đất nhấp nhô, lại tiếp tục nhớ về những dòng trong nhật ký kia.
“Siwa, ngày... tháng... năm...
Cả tháng nay mình không viết nhật ký, cảm thấy thật có lỗi với bạn nhật ký đáng yêu. Để mình kể cho bạn nghe về một tháng nhiều cảm xúc của mình nhé. Vậy là mình đã chính thức có được nụ hôn đầu tiên. Như vậy có phải là đã yêu không nhỉ?
Mình cũng không biết nữa. Osaze rất tốt với mình, cũng rất quan tâm mình. Tối nào mình cũng lên cái bục cao phía sau khu khảo cổ để bắt sóng điện thoại và đọc tin nhắn của anh ấy. Ở Ai Cập, ngoại trừ đồng nghiệp ra thì mình chẳng có bạn bè. Cái điện thoại và cái sim cũng chỉ dành để liên lạc với Osaze. Mặc dù nhiều lúc sóng yếu không nói chuyện được nhiều nhưng khi nghe giọng của anh ấy mình cảm thấy như được chia sẻ rất nhiều.
Osaze lịch thiệp, điển trai và có nụ cười rất thu hút giống như là nụ cười của người đó. Mà thôi, mình đaã nói là sẽ khnôg nhớ đến người đó nữa cũng không muốn nhắc về anh ta trong quyển nhật ký Siwa này của mình.
Mỗi ngày của mình bây giờ là làm việc và chờ đến tối để được nghe giọng của Osaze. Như vậy đã đủ hạnh phúc lắm rồi.
- --
Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ. Hạc Giấy đã nhận được xu thưởng của các bạn rồi. Cám ơn các bạn rất nhiều. Thật là hạnh phúc vì luôn có những độc giả dễ thương tích cực bấm like và chờ truyện của mình. <3 Yêu các bạn rất rất nhiều! Đừng quên tìm mình tại Page Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy nhé.