“Thế Khang, chậm một chút! Chân em sắp không đứng nổi.” - Amy khẽ nũng nịu vào tai anh khiến cho toàn thân anh như tan chảy tronng mật ngọt.
“Amy, không ngờ sát thủ hàng đầu như em lại chịu van xin anh.” - Lập Thế Khang giảm tốc độ, đưa tay vuốt ve đôi má của cô rồi trêu chọc.
Amy lém lỉnh đáp lại: “Vì anh là chủ nhân của em. Cả đời em sẽ phục vụ anh, làm mọi thứ anh muốn.”
Lập Thế Khang dịu dàng hôn lên môi cô, thỏ thẻ những lời tình tứ vào tai cô: “Anh chỉ cần em chịu chiều anh như vậy là đủ.”
Anh vừa nhẹ nhàng kết thúc cuộc yêu, Amy liền vội chỉnh lại quần áo của mình và quần áo cho anh. Lập Thế Khang nhìn cô đang cài lại nút áo cho mình thì nhếch môi cười nói: “Ở đây là nhà của em, chúng ta không cần ăn mặc chỉnh tề.”
Amy chu miệng ra đáp lại: “Em đói quá, đi ăn thôi. Từ ăn sáng thành ăn trưa mất rồi.”
Lập Thế Khang đưa ngón tay chạm vào mũi cô, thong thả nói: “Anh gọi điện nói đều bếp mang bữa trưa qua cho chúng ta. Không cần ra ngoài, bởi vì...”
Amy tròn xoe mắt hỏi lại: “Hôm nay anh không đến công ty sao?”
Lập Thế Khang hôn lên gương mặt xinh đẹp của cô rồi tình cảm đáp: “Anh tạm nghỉ vài hôm để ở nhà phục vụ cô vợ mới cưới của mình.”
“Vợ sao?” - Amy cười cười nhắc lại. Cái từ này nghe cũng hay hay, qua miệng của anh thì càng nghe thuận tai hơn.
Lập Thế Khang nói là làm, sau khi cho Amy ăn bữa sáng cộng dồn bữa trưa xong thì anh bắt đầu chiến dịch yêu vợ. Amy chưa từng nghĩ trong căn phòng của mình sẽ có một lúc lại thấm đẫm mùi hương của Lập Thế Khang cùng tư vị ân ái ngọt ngào.
Cảm giác được nối liền một thể với ngươi đàn ông mà mình yêu thầm bấy lâu thực sự giống như mơ. Cô nhiều lần quay qua véo má anh để xem là mơ hay thật. Lần nào anh cũng xuýt xoa kêu đau, lần nào Amy cũng phì cười.
Hai người nằm ôm nhau trên chiếc giường lớn, tâm sự và hàn huyên đủ mọi chuyện suốt mấy năm qua.
“Sáng nay, em và anh Cát Vũ đã nói rõ mọi chuyện.” - Amy nhẹ giọng nói.
Lập Thế Khang đang vuốt ve tấm lưng trần của Amy, môi anh áp lên trán cô, nhẹ nhàng hôn cô rồi từ tốn đáp: “Anh biết.”
“Vì sao anh biết?” - Amy hỏi lại.
Lập Thế Khang cười cười giải thích: “Anh thấy hắn không bước vào cửa hàng, tay hắn cũng không nắm tay em nên anh đoán.”
Amy bĩu môi làu bàu: “Tay người ta đeo nhẫn rồi. Muốn nắm là nắm hay sao?”
Lập Thế Khang hỏi lại: “Em nói hắn hay nói em?”
Amy phì cười nói: “Đương nhiên là nói em rồi.” - Nói đoạn cô lại đưa bàn tay trắng nõn đang đeo chiếc nhẫn ngọc trai tím đưa lên cho anh xem.
Lập Thế Khang cầm tay cô, nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay hồi lâu rồi hạ giọng nói: “Anh xin lỗi, lúc đó anh không nên nóng nảy mà la em. Xét cho cùng chiếc nhẫn dù có quý đến thế nào thì cũng chỉ là vật vô tri. Vì nó mà nổi nóng với em, anh thấy không đáng.”
Amy mỉm cười ngọt ngào nhìn anh. Lời anh nói khiến cho gương mặt xinh đẹp thánh thiện của cô phút chốc trở nên rạng rỡ, cô dịu dàng nói: “Sau khi nhớ ra mọi chuyện, em mới biết chiếc nhẫn ngọc trai tím này có ý nghĩa đến mức nào. Nó là lời hứa của anh, còn là vật đính ước cho tình yêu của chúng ta. Nếu như bị mất thì sẽ không tốt lành chút nào. Chuyện hôm qua rõ ràng là lỗi của em, do em bất cẩn. Cho nên anh nổi nóng với em là đúng.”
Lập Thế Khang mỉm cười nói: “Trong lòng anh không có thứ gì trên đời quan trọng bằng em. Cho nên, em giữ nhẫn của em, còn anh thì giữ chặt em là được.”
Amy dụi đầu vào ngực anh, trầm tư một lúc rồi khẽ căn dặn: “Nếu sau này, em thực sự xảy ra chuyện thì em mong anh sẽ giống như anh Cát Vũ vui vẻ mà tìm hạnh phúc mới cho mình. Em không muốn anh dại dột bi quan mà trả thù người khác rồi phẫn trí tìm con đường cùng.”
Lập Thế Khang cúi đầu, đưa tay nhẹ nâng cằm cô lên đối diện với mặt mình rồi nghiêm giọng nói: “Anh không giống hắn. Anh chỉ có em, không thể tìm thấy ai thay thế. Từ giờ không cho em nói chuyện này. Chúng ta từ giờ cùng một tính mạng. Sống chết bên nhau.”
Amy rưng rưng hai ngấn lệ, đưa mắt nhìn Lập thế Khang, nói khẽ: “Vì sao lại yêu em như vậy?”
“Anh không biết, có lẽ do em xinh đẹp.” - Lập Thế Khang nhoẻn miệng cười, đáp nhanh.
Amy đưa tay chạm vào mặt mình, e dè hỏi: “Em của trước đây và bây giờ thì anh thích ai hơn?”
Lập Thế Khang phì cười đáp: “Trước và sau khi phẫu thuật đều là em. Em như thế nào anh cũng nhận ra em.”
Amy khẽ gật đầu hỏi nhỏ: “Từ khi nào anh nhận ra em là Amy?”
- ---
Hi các tình yêu!
Mười chương đã đăng đàn rồi nha. Khi nào 10 chương này đủ 200 likes thì mình sẽ đăng chương mới cho các bạn nhé. Nếu đủ rồi mà mình chưa kịp vô xem thì các bạn qua Facebook nhắc mình nha.
Cám ơn các bạn rất nhiều nè!