Tại giáo đường thánh Joseph, từng dòng người mặc áo đen đứng xếp thành hàng dài từ cổng nhà thờ vào đến tận cửa bên trong để viếng bà Catherine - phu nhân của tập đoaàn Đoàn Thị. Xuất thân của bà Catherine là dòng dõi quý tộc Anh cho nên rất nhiều người trong dòng họ đã tức tộc bay sang Mĩ để đưa tiễn bà lần cuối. Suốt đêm qua, Tinh Vân và Đoàn Nam Phong không hề chợp mắt. Đoàn người đến viếng chưa từng ít đi, chỉ riêng việc cúi chaào và đón tiếp cũng đã rút cạn sức lực của họ.
Đoàn Nam Phong không thấy mệt, anh chỉ thấy đau. Sự ra đi đột ngột của bà khiến một người luôn trù bị xếp đặt và tính toán mọi thứ như Đoàn Nam Phong thấy bản thân mình bất lực. Tinh Vân cả đêm không ngủ nên gương mặt cô trắng bệch phờ phạc tựa vào vai anh nhắm mắt vỗ giấc.
Đoàn Nam Phong đưa tay ôm cô vào lòng. Lúc còn sống, mẹ của anh rất ưng ý người con dâu này. Nhờ có cô và con trai ở bên cạnh mà lúc này đây anh không bị nỗi cô đơn mất mát dày xéo tâm can đến mức ngã quỵ và làm chuyện dại dột như Nam Phương.
Lúc này, Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ cũng vội vã bước vào thánh đường.
“Nam Phương, đi chậm chút, chân em còn đau đó.” - Lâm Cát Vũ lên tiếng nhắc nhở nhưng Đoàn Nam Phương vẫn nén đau đi thật nhanh về chỗ đặt quan tài của mẹ mình.
Cô bước đến bên chiếc quan tài chưa đóng kín nắp, đưa tờ giấy hôn thú và chiếc nhẫn đính hôn cho mẹ cô xem, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con đã làm theo tâm nguyện của mẹ rồi. Tất cả là do con bất hiếu không chịu nghe lời của mẹ nên mẹ mới ra đi sớm như vậy.”
Lâm Cát Vũ đứng cạnh cô cũng đau nhói long nhưng không ngăn được vợ mình kêu khóc.
Tinh Vân lúc đó đang thiu thiu ngủ, nghe thấy tiếng khóc nức nở cũng mở mắt ngồi dậy. Côô lấy tay dụi mắt rồi bước sang chỗ của cô em chồng. Đoàn Nam Phong cũng đi theo cô, bước sang đỡ Nam Phương qua một bên để dòng người tiếp tục đến viếng.
“Chân của em thế nào rồi?” - Đoàn Nam Phong dìu em gái ngồi xuống ghế, quan tâm hỏi.
Đoàn Nam Phương nước mắt dàn dụa, lắc đầu nói: “Không còn đau nhiều nữa, hôm qua uống thuốc nghỉ ngơi thì sáng nay đã đi cà nhắc được.”
Tinh Vân ngôồi bên cạnh cũng quan tâm cô: “Em vẫn phải cẩn thận, hạn chế đi lại cho vết sưng mau lành. Cũng may không bị gãy xương.”
Đoàn Nam Phương khẽ gật đầu nói: “Bác sĩ nói chừng vài ngày sẽ không sao.”
Tinh Vân cúi đầu, cầm tay em chồng, ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương trên tay cô rồi tấm tắc khen: “Chiếc nhẫn đẹp quá!”
Đoàn Nam Phương cũng hướng mắt nhìn về phía chiếc nhẫn đang đeo trên tay mình, nhẹ giọng nói: “Đây là nhẫn đính hôn của anh Cát Vũ tặng cho em.”
Tinh Vân tuy cả tháng nay ở nhà dưỡng bệnh nhưng cô không mù thông tin về thị trường đến mức nhẫn đính hôn “Sa mạc tình yêu” đắt giá của thương hiệu Tiffany mà tập đoàn quản lý cũng nhìn không ra. Tinh Vân nhìn ngắm chiếc nhẫn một lúc rồi lại nhìn sang Lâm Cát Vũ ở cạnh đó, từ tốn nói: “Người tặng thật có mắt nhìn. Chiếc nhẫn rất hợp với vẻ tôn quý của thiên kim tiểu thư như em.”
Đoàn Nam Phương nhìn Lâm Cát Vũ rồi quay sang Tinh Vân trách yêu: “Chị dâu lại chọc em rồi.”
Đoàn Nam Phong lúc này mới lên tiếng: “Không ai giống như em, nhà có tang sợ lại chạy đi đăng ký kết hôn.”
Đoàn Nam Phương nghe anh trai trách mình thì liền giọt ngắn giọt dài, than khóc: “Em chỉ muốn mẹ được an tâm mà thôi. Em sợ chiều nay khi mẹ bị đưa đến nghĩa trang thì sẽ không còn nhìn thấy được điều mà mẹ muốn nhìn thấy.”
Đoàn Nam Phong thở dài, ôm em gái vào lòng, nhẹ vuốt tóc em, khẽ mắng: “Con bé này, sao lúc nào em cũng ngốc như vậy. Bây giờ dù em có kết hôn thì mẹ cũng không nhìn thấy được mà. Hôn nhân đại sự của thiên kim nhà họ Đoàn có thể qua loa chạy đi mua một chiếc nhẫn, ký một tờ giấy là xong hay sao?”
Đoàn Nam Phương vừa khóc vừa nói: “Anh hai, em không cần gì cả. Anh Vũ cho em cái gì, em cũng thích.”
Lâm Cát Vũ nghe xong, lòng ngọt hơn mật. Đoàn Nam Phương dù có ương ngạnh gai góc với anh cỡ nào thì cô vẫn là một cô gái lương thiện và hiểu chuyện.
Tinh Vân cầm tay Lâm Cát Vũ, tay còn lại cầm tay Nam Phương, nhẹ giọng gửi gắm tình cảm: “Tuy mẹ đã mất rồi nhưng em vẫn còn có ba, anh chị và bà nội. Chúng ta là người một nhà, dù em quyết định thế nào thì mọi người cũng ủng hộ em.”
Cô đặt tay Nam Phương vào lòng bàn tay của Lâm Cát Vũ, ôn tồn căn dặn: “Nếu hai em đã quyết định đến với nhau thì hãy là điểm tựa cho nhau. Chị tin rằng Cát Vũ sẽ có thể chăm sóc tốt cho Nam Phương để em ấy sớm vượt qua nỗi đau mất mát này.”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền gật đầu hứa: “Anh chị yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho Nam Phương.”
“Tôi giao đứa em gái duy nhất này cho cậu, hãy yêu thương và bảo vệ cho nó thật tốt.” - Đoàn Nam Phong vỗ vai Lâm Cát Vũ căn dặn.
- --