Người quản gia cung kính và tận tình đưa bà vào khu vực phòng bệnh của Dorothy và kể cho bà nghe tường tận mọi việc. Sau khi gặp con gái xong bà cùng vị quản gia của nhà họ Lập sang phòng làm việc của bác sĩ điều trị. Đến khi quay lại thì ông đưa bà đến gặp cậu chủ của nhà mình.
Vừa nhìn thấy cánh tay của Lập Thế Khang bị thương bà Dora liền lộ ra vẻ lo lắng, bà khẩn trương hỏi: “Đau lắm phải không con?”
Lập Thế Khang hơi ngượng một chút vì trước nay mẹ anh chưa từng dùng cái ngữ khí quan tâm này nói chuyện với anh. Bà ấy sẽ luôn nói rằng: “Muốn làm người đứng đầu của nhà họ Lập thì chút vết thương như vậy có xá gì.”
Vì đã quen với kiểu quan tâm này của mẹ mình cho nên Lập Thế Khang cũng không buồn báo tin cho mẹ anh biết. Chút vết thương này, xét cho cùng cũng không là gì. Mặc dù cảm giác bị viên đạn găm vào tay thì không khác cảm giác bị mất đi cánh tay là bao nhưng trong mắt mẹ của anh thì nó vẫn cứ không là gì. Bởi vì dù có mất đi cánh tay thì đó chỉ là sự trả giá quá nhỏ để đổi lấy vị trí cao nhất trong dòng họ.
Lập Thế Khang khẽ cúi đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh hơi xương của bà đặt nhẹ lên tay mình, ánh mắt anh phút chốc cay cay. Giọng bà Dora lộ ra rất nhiều yêu thương dành cho bạn trai của con gái: “Chắc là đau lắm đây. Ngày mai thích ăn gì để dì nấu cho con ăn.”
Một dòng nước mát lặng lẽ chảy vào tim anh không một chút tiếng động nhưng đủ để trái tim khô cằn ấy trở nên mềm mại. Quản gia đứng gần đó cũng khẽ lên tiếng: “Đầu bếp của chúng tôi sẽ cân nhắc việc này, thưa bà.”
Bà Dora thở dài nói: “Đầu bếp nhà các người có biết nấu súp bí ngô hay không? Loại đó vừa dễ ăn vừa bổ dưỡng giúp người bệnh mau lấy lại sức. Các người xem đầu bếp cái kiểu gi mà nuôi con rể của tôi ốm xanh xương thế này?”
Lập Thế Khang thấy bà Dora khẽ vuốt má mình thì tự nhiên anh có cảm giác bản thân mình còn bé lắm. Theo quán tính, anh đưa tay phải lên chạm vào mặt mình trong lúc bà Dora đang phàn nàn đủ thứ chuyện với quản gia.
Trong mắt Lập Thế Khang, bà Dora là người phụ nữ kiêu sa và tinh tế, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ phàn nàn hay không vui của bà ấy. Thì ra lúc anh được nhìn thấy sự khẩn trương của bà chính là lúc bà lo lắng cho anh.
Đợi bà Dora nói xong, Lập Thế Khang mới chậm rãi lên tiếng: “Dù sao chúng ta cũng mới đổi người giúp việc, mấy ngày này hãy để dì ấy mang đồ ăn đến đi.”
Người quản gia nghe xong lời cậu chủ thì cung kính cúi đầu rồi theo cái hất mặt của Lập Thế Khang lui ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại mình bà Dora và Lập Thế Khang. Bà Dora ngồi cạnh anh, xem xét vết thương của anh kỹ càng rồi hỏi qua tình hình của ngày hôm nay. Một lần nữa bà nghe chính miệng anh kể về tình hình bị truy sát. Đến giờ phút này bà vẫn nghĩ bạn trai của con gái mình là công dân lương thiện vì giàu có mà bị hãm hại.
Bà chậc lưỡi thở dài nói: “Dorothy rất nhút nhát, chắc là bị dọa sợ nên ngất đi đến giờ chưa chịu tỉnh.”
Lập Thế Khang lúc này cũng nói thêm: “Có lẽ ngày mai cô ấy sẽ tỉnh dậy, dì không cần quá lo.”
Nói đến đây, Lập Thế Khang liền đưa tay cầm lấy điện thoại. Anh mở thư mục hình ảnh yêu thích, bấm mật mã mở ra một tấm ảnh rồi đưa cho bà Dora xem. Vốn dĩ anh định dùng giọng điệu gây gắt với bà nhưng vì cách đối xử của bà với anh quá chân tình cho nên anh chỉ có thể dịu giọng mà giải thích: “Người con gái trong ảnh là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng con. Vì tai nạn năm đó ở đồi chong chóng mà cô ấy đã không còn nhận biết được bản thân mình là ai. Con hiểu rõ, dì biết nguyên nhân của chuyện này.”
Bà Dora nghe đến đây thì trong lòng liền sụp đổ. Ở vào cái giây phút đối diện với chuyện mình không muốn đối diện khiến cho bà không thể giữ nổi bình tĩnh. Cô gái năm đó bà cứu sống gương mặt tuy đã bị thay đổi rất nhiều do vụ tai nạn nhưng màu mắt và màu tóc cùng với chiều cao thì không hề sai lệch với Dorothy hiện tại của bà.
Lập Thế Khang nhìn qua biểu hiện của bà thì cũng hiểu được bà đang lo sợ điều gì đó. Anh quyết định nói với bà bí mật này là vì muốn cầu bà giúp đỡ chứ không hề có ý muôốn vạch mặt bà.
Bà Dora ngẩng gương mặt tái xanh của mình lên nhìn Lập Thế Khang, run rẩy hỏi: “Cậu muốn cướp đi con gái của tôi sao?”
Lập Thế Khang nghe qua ngữ điệu lạnh lùng xa cách của bà thì liền lên tiếng phủ nhận: “Không, xin dì đừng hiểu lầm. Hiện tại ba mẹ của Amy cũng không còn. Con chính là người thân duy nhất của cô ấy. Trước sau con cũng sẽ cưới cô ấy về nhà, chỉ là vào lúc này nói ra chuyện này với dì là để dì giúp con một việc.”
- --
Hi các bạn, xin lỗi vì Hạc không biết hệ thống đang gặp lỗi nên chương mới đến tay các bạn chậm hơn chút. Các bạn thông cảm cho mình nha.
Các bạn đọc xong đừng quên bấm like để lấy chương mới nha. Vẫn như cũ, 150 likes và 15 bình luận các bạn nhé.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nè.