Dorothy ngồi trong xe nhìn thấy bạn trai mình đang ẩn nấp phía sau những chiếc xe hơi để tránh đạn. Chốc chốc anh lại ló người ra bắn vài phát súng vào bọn sát thủ rồi lại nhanh nhẹn nấp đi. Có lẽ như lần này bọn sát thủ không vì Dorothy mà đến. Bọn chúng chỉ có một đối tượng duy nhất cần triệt hạ, đó chính là Lập Thế Khang. Dorothy nhìn qua tình hình thì thấy Lập Thế Khang sắp không cầm cự nổi nữa. Cô sợ đến mức lục tung giỏ xách lấy điện thoại gọi cảnh sát nhưng khi cầm điện thoại trên tay thì cô không bấm nổi số. Bàn tay run rẩy cầm điện thoại còn ánh mắt thì vẫn hướng về phía Lập Thế Khang đang bị vây. Loay hoay và sợ hãi thế nào mà chiếc điện thoại từ trong tay lại rơi xuống gầm xe. Dorothy không còn chút bình tĩnh nào để cúi xuống nhặt lại điện thoại, mồ hôi trên trán và phía sau lưng cô liên tục vã ra.
Dorothy lúc này luýnh huýnh đến mức không biết bản thân mình nên làm gì. Cô bị nhốt trong xe và buộc phải trơ mắt nhìn bạn trai mình gặp nguy hiểm. Ngoại trừ khóc, Dorothy không biết phải làm sao. Cô mếu máo đưa tay quệt đi những dòng nước mắt, nước mũi đang thi nhau chảy ra. Đúng lúc này, một viên đạn không biết từ họng súng nào đã bay đến và cắm vào bắp tay của Lập Thế Khang. Dorothy là người nhìn thấy trước tiên, cô thảng thốt kêu gào khi nhìn thấy máu từ cánh tay anh chảy xuống. Sắc mặt anh nhìn qua không còn đủ sức chống đỡ thêm nữa. Dorothy nhắm mắt, liên tục lắc đầu. Trái tim cô từng hồi co thắt đến không thở nổi.
Ở vào giây phút sinh tử đó, không biết cô lấy đâu ra nhiều can đảm đến mức trèo qua ghế lái và mở khóa khởi động chiếc xe hơi. Dorothy chưa từng học lái xe, trước nay cô đều được tài xế đưa đón nhưng bản thân cô cũng không hiểu sao khi đối mặt với vô lăng cô lại rất bình tĩnh. Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là: “Thế Khang, anh không thể gặp chuyện được.”
Ánh mắt Dorothy chuyển lạnh, một chân đạp ga, một tay gạt cần điều khiển, chuẩn xác lao về phía chiếc xe mà Lập Thế Khang đang nấp. Trên đường đi, Dorothy điều khiển xe khéo léo đến mức tông vào rất nhiều sát thủ khiến bọn chúng bị thương ngã lăn ra đất. Thậm chí cô còn xoay vòng xe và de lại để hạ nốt những tên tránh được. Tiếng súng inh ỏi bắn vào chiếc xe nhưng Dorothy không hề dao động. Vào lúc này cô không còn chút sợ hãi hay lo lắng gì cả. Mọi thứ được cô xử lý rất bình tĩnh.
Ngay khi chiếc xe dừng trước mặt Lập Thế Khang, anh còn không tin được vào mắt mình rằng Dorothy yếu đuối có khả năng lái xe băng qua đám sát thủ đang cầm súng để đến cứu anh.
Lập Thế Khang dùng hết sức đứng lên để mở cửa xe và bước vào bên trong. Lúc này, anh nhìn thấy trong mắt Dorothy là vẻ kiên quyết và lạnh lùng vốn có của Amy chứ không phải một cô gái yếu ớt chỉ đam mê giỏ xách thời trang và vô dụng ngồi than thở khi vắng bóng bạn trai.
Bàn chân mang giày cao gót đạp mạnh vào chân ga, bàn tay xoay vô lăng điêu luyện, Dorothy nhanh chóng đưa Lập Thế Khang thoát khỏi bãi giữ xe và tiến ra phía đường lớn. Những tên sát thủ được phái đến tuy bị thương nhưng vẫn cố nhắm bắn thêm vài phát đạn những mong làm thủng lốp hay bình xăng của chiếc xe. Tuy nhiên, Dorothy lái xe có kinh nghiệm hơn bọn họ tưởng. Cô vốn biết bọn họ sẽ dùng cách này cho nên đã liên tục đánh vòng zigzag để tránh đạn bắn trúng. Mọi hành động của Dorothy nhanh và chuẩn như một loại phản xạ có điều kiện. Tựa như một người được rèn luyện một chuyện gì đó lâu dài sẽ trở thành bản năng của người đó. Thoát hiểm và bảo vệ bản thân khỏi kẻ thù là bản năng sinh tồn tự nhiên của con người nhưng đối với Dorothy thì việc này còn là chuyện được dạy dỗ và rèn luyện từ bé cho nên những phương thức cô đưa ra trong tình huống nguy cấp đều rất bài bản và chuẩn xác.
Lập Thế Khang ngồi bên trong xe, đưa bàn tay giữ chặt cánh tay bị thương của mình để máu đừng chảy ra quá nhiều. Có Amy bên cạnh, anh không lo lắng gì nữa. Ánh mắt của cô nghiêm túc, lạnh lùng khiến anh có cảm giác như Amy của ngày xưa đã quay lại.
“Anh phải đến bệnh viện.” - Dorothy cương quyết nói.
Sắc mặt Lập Thế Khang lúc này đã tái xanh do bị mất máu, môi anh trắng bệch thều thào ra vài tiếng nhưng chưa kịp nói thành câu thì đã nhìn thấy hai chiếc xe đang đuổi theo phía sau. Từ trong kính chiếu hậu phản chiếu lại hình ảnh hai họng súng đang hướng về xe họ. Ngay tức khắc tiếng súng lạnh lùng vang lên gây náo động cả con đường cao tốc West Hollywood. Lập Thế Khang quay mặt lại chĩa súng về phía bọn chúng. Hai bên bắn nhau đôi ba phát khiến cho những chiếc xe khác sợ hãi phải nép vào bên đường và gọi cho cảnh sát.
Dorothy đạp ga hết mức, đánh tay lái liên tục nhằm len qua rất nhiều xe trước mặt để tránh thoát sự tập kích của bọn sát thủ. Không ngờ bọn chúng đã bị thương nhưng vẫn cố bám riết lấy Lập Thế Khang, quyết dồn anh vào đường chết.
“Amy, lái nhanh một chút!” - Hai bên cửa sổ xe lúc này đều đã hạ xuống. Tiếng Lập Thế Khang gào lên trong gió rít.
- --
Cám ơn các bạn chỉ trong vài tiếng đã bấm đủ 150 likes và thả bình luận dễ thương cho Hạc Giấy nhé. Mong các bạn tiếp tục phát huy tinh thần "lấy chương mới" nà. Càng đủ like sớm thì chương mới càng nhanh xuất hiện nha.
Cám ơn các tình yêu rất nhiều luôn.
Chúc các bạn ngày cuối tuần vui vẻ! Bạn nào thấy buồn mời qua Page: những câu chuyện của Hạc Giấy để coi heo vẽ tranh:-D nha.