Lưu Uyển Linh nâng mi mắt, hàng mi dài khẽ chớp động nhìn Lâm Thanh, ngờ vực hỏi: “Hôm nay anh không đi cùng vợ sắp cưới sao? Ở đây lôi kéo tôi như vậy không ngại hả?”
Lâm Thanh chăm chú nhìn vào rãnh chữ V xẻ sâu của chiếc áo và đôi gò căng đầy của Lưu Uyển Linh, mắng thầm một câu: “Hôm qua đã không cho mua chiếc áo này nhưng cô ấy vẫn nhất quyết mua cho bằng được. Thì ra là để khoe vòng một xuân sắc của mình.”
“Cổ áo sâu quá, sao em không choàng thêm khăn?” - Lâm Thanh không đáp lời cô mà lại hỏi ngược lại.
Lưu Uyển Linh nghiêng đầu, nhếch môi cười yêu mị rồi nhúng vai đáp: “Mùa hè nóng như vậy, tôi không có nhã hứng choàng thêm bất cứ cái gì lên cổ.”
Mặt Lâm Thanh đanh lại, trong giọng nói có pha chút khó chịu: “Hôm nay khách đến tham dự không mười thì cũng hai mươi nghìn người. Em ăn mặc như vậy là muốn làm gì?”
Lưu Uyển Linh chu chu đôi môi, khẽ huýt một khúc nhạc ngắn rồi bình tĩnh nói với Lâm Thanh rằng: “Tôi chính là muốn tranh thủ buổi dạ vũ của “thiên kim bạc tỉ” để câu lấy một phú ông để nửa đời sau hưởng phước đó.”
Hai mắt Lâm Thanh bị Lưu Uyển Linh trêu tức đến mức long sòng sọc như muốn lao đến nuốt lấy cô. Nét mặt Lưu Uyển Linh vẫn bình thường nhìn anh. Trên đời này, phụ nữ chỉ khổ khi đặt tình cảm vào một ai đó. Không còn kỳ vọng vào tình yêu thì tự nhiên cả con người cũng như được giải thoát. Suy nghĩ cũng được thông suốt hơn nhiều.”
Lâm Thanh đứng im như tượng nhìn người phụ nữ yêu kiều đi lướt qua mặt mình. Cô ta còn quay lại nhìn anh một cái rồi cười cười nói: “Cám ơn anh hôm qua đã mua bộ váy đắt tiền này tặng cho tôi. Nếu tôi câu dẫn được một phú ông thì nhất định không quên anh.”
Lâm Thanh biết Lưu Uyển Linh cố ý chọc tức mình. Bản thân anh làm quân sư bên cạnh Đoàn Nam Phong lâu như vậy cũng không phải chỉ có hư danh. Anh điềm tĩnh, thông minh và suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện. Chưa bao giờ anh vì những việc xung quanh mình mà nổi nóng. Vậy mà, lúc này đây anh thật muốn kéo Lưu Uyển Linh rời khỏi tiệc dạ vũ để hành hạ cô ta một trận cho cô ta chừa cái thối ngạo đời dám khiêu khích anh. Nhưng xét cho cùng, anh vốn không có nhiều quyền như vậy.
Lưu Uyển Linh vốn là mĩ nữ trong giới thượng lưu con nhà có tiền cho nên sự xuất hiện của cô lập tức thu hút không ít ánh nhìn. Khác với vẻ thanh khiết thiện lương của Tinh Vân, Lưu Uyển Linh là mẫu phụ nữ nóng bỏng kiêu sa. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn và đôi môi đỏ thấm, Lưu Uyển Linh ngẩng cao đầu bước vào sảnh chờ lớn của bữa tiệc. Tinh Vân nhìn thấy cô bước vào liền tươi cười ra đón và đưa cô đến chỗ của ba mẹ mình.
Ngay khi Lưu Uyển Linh bước vào thì Dorothy cũng đến. Cô mang theo một lẵng hoa đẹp đẽ do mẹ của cô đích thân cắm để tặng cho Tinh Vân. Chiếc áo màu rượu đỏ đắt tiền trên người Dorothy nhanh chóng khiến những quý cô thuộc tầng lớp thượng lưu chú ý đến. Họ khẽ xì xào không biết cô gái này là con gái nhà ai hay phu nhân nhà nào mà mặc một chiếc váy có giá bằng cả một gia tài như vậy.
Trước nay, Dorothy chưa từng đi dự tiệc kiểu này cho nên những người này cũng không biết cô là ai. Chỉ là chiếc váy đặc sắc trên người cô đã khiến bọn họ lưu tâm và đến chào hỏi. Dorothy vốn rất ít ra ngoài cho nên về mặt giao tiếp của cô rất kém. Cô nép phía sau Tinh Vân, bàn tay nắm chặt tà váy của Tinh Vân.
Tinh Vân thấy vậy liền mỉm cười từ chối khéo rồi đưa cô tiến về phía phòng tiệc. Hơn ai hết Tinh Vân hiểu rõ chuyện khó xử khi bản thân mình không thuộc gia tộc hay tập đoàn nào mà bị hỏi về xuất thân thì có bao nhiêu ái ngại. Trước đây khi sống cùng Đoàn Nam Phong, Tinh Vân cũng từng lâm vào hoàn cảnh tương tự như vậy. Lúc đó, cô không bao giờ tham gia những câu lạc bộ của các quý bà thượng lưu. Chỉ bởi vì cô ngại phải trả lời cho câu hỏi: “Cô xuất thân từ gia tộc nào?”
Dorothy thấy Tinh Vân giải vây cho mình thì cô rất vui mừng. Hai người sánh bước nhau đi về phía phòng tiệc. Trước mỗi cánh cửa dẫn vào phòng tiệc đều có một bàn lớn đặt các loại mặt nạ đẹp đẽ để chuẩn bị cho đêm khiêu vũ. Mỗi vị khách mời đến tham dự trước khi bước vào phòng dạ vũ đều phải đăng ký họ tên và nhận lấy mặt nạ hóa trang.
Dorothy được Tinh Vân đưa đến một trong số những chiếc bàn đó để đăng ký và chọn một chiếc mặt nạ cho riêng mình.
“Em lấy mặt nạ của vũ công Flamenco bởi vì nó màu đỏ sậm hợp với chiếc đầm của em.” - Dorothy phấn khích nói.
Tinh Vân mỉm cười chọn chiếc mặt nạ màu bạc che nửa mặt của nữ công tước. Sau khi nhìn thấy Tinh Vân đeo chiếc mặt nạ che nửa mặt, Dorothy liền kêu lên: “Em không nhận ra chị nữa rồi.”
- ---
Hi các bạn, Hạc Giấy đang tập trung viết để bão chương cho các bạn nhưng xem ra mình không có duyên với giải thưởng bởi vì mình tụt xuống hạng 4 rồi. Thôi thì vẫn đêu đều 150 likes và 15 bình luận nha. Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình nha.