Sáng thứ bảy trời xanh mây trắng, thời tiết vào tháng bảy của Los Angeles đẹp như tranh vẽ. Cũng rất lâu rồi Lâm Cát Vũ không đến đây. Mọi sự vụ trong công ty trước nay đều do ba và anh trai anh lo liệu. Nếu lần này không vì chuyện của Băng Thanh và tiệc sinh nhật của Tinh Vân thì anh cũng không có nhiều lý do để đích thân đi xử lý công việc ở một chi nhánh nhỏ của Lâm Thị như chi nhánh ở Los Angeles này.
Khách sạn The Charming là một khách sạn lớn nhưng không đến mức quá nổi bật. Trong lúc trợ lý vào trong liên hệ thì Lâm Cát Vũ đã có thời gian nhìn qua một lúc khung cảnh nơi này. Điều anh không hiểu là vì sao anh trai mình không trực tiếp mua một căn nhà cho cô gái đó mà phải thuê một khách sạn dài hạn như vậy? Có lẽ anh không biết nhiều về Băng Thanh như Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ cho nên nghĩ răng Băng Thanh cũng chỉ là một cô gái bình thường được bao dưỡng như những cô nàng khác.
Sau khi người trợ lý liên hệ xong xuôi thì nhân viên lễ tân đã tận tình đưa họ lên căn phòng được Lâm Thiên Vũ thuê. Cánh cửa phòng mở ra để lộ không gian bên trong vô cùng thoáng đãng và đẹp đẽ. Căn phòng có hai mặt cửa sổ nhìn xuống vườn hoa và nhìn ra đại lộ lớn ở Los Angeles. Nếu không phải người giàu có thì chắc cũng khó thuê được căn phòng hạng sang này dài hạn suốt mấy năm trời ròng rã.
Lâm Cát Vũ nhìn qua căn phòng, không thấy có gì đặc biệt ngoại trừ trang phục của anh trai mình và Băng Thanh. Anh quay sang hỏi lễ tân xem có thể mang những kỷ vật này đi hay không bởi vì anh trai của anh đã qua đời.
Nhân viên lễ tân sau khi xem qua giấy báo tử của Lâm Thiên Vũ và giấy chứng nhận nhân thân của Lâm Cát Vũ thì đồng ý cho anh mang theo đồ đạc rời đi. Tuy nhiên cô ấy còn nói thêm: “Trong căn phòng này còn có một két sắt. Chúng tôi không cách nào mở nó ra được. Nếu là ở những phòng khác thì chúng tôi có thể dùng khóa vạn năng của loại tủ này để mở ra và mang đồ đạc bên trong đó trao lại cho thân nhân. Nhưng mà chiếc tủ sắt này đã bị người ta sửa lại và gắn thêm một thiết bị mã hóa tinh vi cho ổ khóa. Cho nên, tôi sợ rằng nếu mở không đúng cách thì chiếc tủ này sẽ bị nổ tung.”
Lâm Cát Vũ nghe đến đây liền nhíu mày suy nghĩ: “Người có thể mở khóa của chiếc tủ này chỉ có cô gái đó và anh trai mình. Bây giờ cả hai đều đã không còn thì làm cách nào mở ra đây?”
Lâm Cát Vũ đắn đo một lúc rồi nói với nhân viên khách sạn rằng: “Tôi muốn mua chiếc tủ sắt này để mang về nhà từ từ nghĩ cách mở nó ra.”
Nhân viên khách sạn sau khi liên hệ với cấp trên thì đồng ý cho Lâm Cát Vũ mang chiếc tủ rời đi.
Cô trợ lý đi bên cạnh anh sau khi bước ra khỏi khách sạn cũng liền nói: “Lâm tổng, chúng ta thật sẽ mang chiếc tủ này về New York sao?”
Lâm Cát Vũ thở hắt ra, không nhanh không chậm cất lời: “Cũng không còn cách khác. Có lẽ chiếc tủ này sẽ cho chúng ta biết được nhiều thứ.”.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi |||||
...
Chiều tối ngày hôm ấy, Tinh Vân bận đến phát mệt. Lần nào mà có lễ hội tiệc tùng thì cô không khác gì con búp bê để cho mọi người xâu xé.
“Chủ tịch, các hãng thiết kế đã mang đến mẫu áo dạ hội và đang chờ chị chọn.” - Người trợ lý của Tinh Vân hào hứng nói.
Tinh Vân đang đưa mặt cho nhân viên trang điểm tô tô trét trét cũng ráng “ừ” một tiếng. Sau tiếng “ừ” nhẹ như hơi thở kia là một hàng những con búp bê cao chừng một gang tay đang mặc những chiếc váy thu nhỏ đưa ra trước mặt Tinh Vân.
Những mẫu áo được thiết kế đẹp mắt, cầu kỳ và được may bằng vật liệu độc quyền của các hãng thời trang danh tiếng có giá lên đến vài trăm nghìn đô la đang được bày ra trước mắt Tinh Vân. Đương nhiên, Tinh Vân trước nay đều không biết giá trị của những món đồ này. Từ lúc ở bên cạnh Đoàn Nam Phong thì chuyện ăn ở sinh hoạt của cô đều do anh nhào nặn, còn bản thân Tinh Vân thì cô mặc gì cũng được và mặc gì cũng đẹp.
Tinh Vân nhìn qua những con búp bê mặc váy đầm kiêu sa đứng trước mặt mình, tự nhiên nhớ đến lúc nhỏ hay chơi trò may quần áo cho búp bê cùng Bảo Vy. Cô tum tỉm cười, tùy ý đưa tay chọn lấy một con búp bê đang mặc chiếc váy bồng bềnh màu trắng rồi nhẹ giọng hỏi người trợ lý: “Bảo Vy đã đến chưa?”
Người trợ lý cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thưa, chị Bảo Vy vừa mới đến, vẫn đang ở ngoài sảnh nói chuyện cùng cậu Tinh Nhật.”
Tinh Vân mỉm cười đưa con búp bê mặc chiếc váy trên tay mình cho người trợ lý rồi khẽ căn dặn: “Mau mang trang phục đến đây, chị phải ra ngoài gặp Bảo Vy và cục cưng của chị.”
Từ chiều hôm qua, cậu nhóc ba tuổi rưỡi, bảo bối của Tinh Vân đã được ba đón về nhà ngủ cùng ba mẹ một đêm. Bao ngày xa cách khiến Tinh Vân cứ ôm chầm lấy cậu không chịu buông. Tinh Nhật rất thương mẹ của mình bởi vì mẹ của cậu xinh đẹp nhưng cậu không thích mẹ cứ bế mình trên tay. Ba nói rồi, con trai lớn phải độc lập và không được bám mẹ. Cho nên cậu quyết định bám lấy ba của mình. Bắt ba ra sau vườn câu cá với cậu, còn bắt ba dạy cậu đi xe đạp. Con đường có hàng cây ngô đồng dài tít tắp ở Nebula phút chốc cũng như có thêm sinh khí nhờ vào tiếng nói cười của hai cha con. Đến chiều ngày hôm nay thì cậu còn được gặp thêm dì Bảo Vy và chú Ưng Túc nữa. Thật là quá vui vẻ!
- ---
Cám ơn các bạn đã nhiệt tình ủng hộ Hạc Giấy nha. Vì đã đủ 150 like nên mình đăng tiếp chương mới đây. Lần này cũng vậy, đủ 150 like và 15 bình luận thì mình đăng chương mới nha.
Có ai đang chờ bão chương không? Hãy huy động lực lượng đi Vote cho Hạc nà. Mình đã có được 185 phiếu rồi đó và đang ở vị trí thứ 5. Hihi... các bạn giúp mình nha.