Những ngày gần đến buổi tiệc sinh nhật của chủ tịch đời thứ ba của tập đoàn Hoàng Thiên là những ngày bận túi bụi của phòng tổ chức sự kiện. Điện thoại từ các nơi gọi về, có khách đến được, có khách gửi quà. Chỉ riêng khoản nhận quà cáp đã khiến cho hơn trăm nhân viên trong phòng tổ chức sự kiện không kịp thở. Chưa cần nói đến các khoản khác trong tỉ tỉ công việc có tên và không tên cho một sự kiện trọng đại của tập đoàn.
Dorothy và Lưu Uyển Linh đương nhiên cũng nhận được thiệp mời. Hơn nữa Tinh Vân còn đặc biệt dặn dò nhân viên tổ chức ưu tiên đặc hoa tại cửa hàng của bà Dora - mẹ của Dorothy. Cho nên, dù công dù tư thì bữa dạ tiệc này Dorothy nhất định phải đi.
Cô hớn hở đến mức dù đang có chuyện không vui với Lập Thế Khang nhưng vẫn chụp hình tấm thiệp gửi qua cho anh, kèm theo lời hỏi thăm: “Thế Khang, hôm đó anh có đi cùng em được không?”
Cả một ngày dài chờ đợi, đến đêm anh mới nhắn tin trả lời cô một câu từ chối: “Anh rất ghét người nhà họ Đoàn. Em thích thì tự đi.”
Dorothy đọc xong, hai vai rũ xuống như cành liễu ướt mưa. Cô ngồi thất thần một lúc lâu rồi cất điện thoại đi ngủ chứ không biết nhắn thêm gì.
Buổi tối tại căn hộ của Lưu Uyển Linh, hai con thỏ vẫn say mê gặm cà rốt trong khi cô đang nấu cơm. Đến hẹn lại lên, đúng bảy giờ là chuông cửa reo lên. Lưu Uyển Linh không cần nhìn cũng biết là ai đến. Nhiều khi cô không muốn mở cửa cho anh vào nhưng nghĩ lại Lâm Thanh luôn có nhiều trò tinh quái khiến Lưu Uyển Linh phải mở rộng tầm mắt. Giống như chuyện hôm trước cũng vậy, anh dùng ba tấc lưỡi để biết địa chỉ nơi cô ở, sau đó lại dùng kế “nằm chờ thời” để cô tự nguyện hiến thân cho anh.
Lưu Uyên Linh thật muốn biết hôm nay anh sẽ dùng cách gì để dụ dỗ cô cho nên vì tò mò mà cô ấn nút mở cửa cho anh vào. Lâm Thanh vừa nhìn thấy Lưu Uyển Linh ăn mặc thoải mái, không nhiều vải che thân thì liền nhướng mày hỏi: “Em đang chờ anh sao?”
Lưu Uyển Linh nhún vai che miệng cười chế giễu: “Anh nằm mơ sao?”
Lâm Thanh cười cười không nói gì, cẩn thận cởi giày ra rồi cất vào tủ giầy và lấy đôi dép đi trong nhà ra khỏi giỏ xách của mình. Lúc này Lưu Uyên Linh mới để ý trên vai anh là một cái balô to. Cô đơ mặt hỏi lại: “Anh đi du lịch sao?”
Lâm Thanh cởi balô ra đặt xuống đất rồi từ tốn giải thích cho cô: “Anh chuyển sang đây ở. Tạm thời nhà em không thiếu thứ gì cho nên anh chỉ đem quần áo và máy tính đến. Em xem...”
“Ê!” - Lưu Uyển Linh bất bình cắt ngang lời anh: “Hình như đây là nhà của tôi.”
Lâm Thanh gật đầu xác nhận. Lưu Uyển Linh nhìn bộ mặt bình thản và trơ trơ như bàn thạch của hắn thì liền khó chịu gắt gỏng: “Tôi không đồng ý chia sẻ không gian với anh. Mời anh về cho.”
Lâm Thanh bị đuổi nhưng vẫn không hoảng, anh điềm tĩnh đặt hai tay lên vai Lưu Uyển Linh xoa nhẹ rồi chuẩn bị nói gì đó. Chỉ tiếc chưa kịp nói thì Lưu Uyển Linh đã phủi tay anh ra né tránh và trưng ra bộ mặt không - thương - lượng với anh.
Chỉ có điều Lâm Thanh là dân kinh doanh có trình độ, có đẳng cấp. Khi nào cần nhu, khi nào cần cương và khi nào cần đeo mo cau thì anh đều nắm rõ. Ở cái thời khắc này đây anh muốn được “ăn cơm” đều đều thì chỉ có cách đeo hai cái mo cau thật dày để xoa dịu tâm tình Lưu Uyển Linh.
“Uyển Linh, em đừng nóng. Anh ở đây sẽ trả tiền nhà, tiền điện nước, tiền ăn, tiền sinh hoạt phí không thiếu một xu. Em coi như ở chỗ quen biết mà cho anh tá túc.” - Giọng Lâm Thanh bỗng nhiên ngọt ngào, khác hoàn toàn cái kiểu lên lớp dạy đời trước đây của anh khi nói chuyện với cô.
Lưu Uyển Linh nhìn nhìn dáng điệu tươi cười giả dối của anh một lượt rồi hỏi: “Anh có biết thự lớn sao không ở đến đây làm gì?”
Lâm Thanh cười cười giả ngốc nói: “Nhà anh đang sửa. Anh sắp kết hôn cho nên muốn tu sửa lại chút đỉnh.”
Lưu Uyển Linh nghe đến đây tự nhiên thất lòng có gì đó mằn mặn mà chan chát. Hóa ra anh sắp kết hôn nhưng hai ngày trước vẫn ở trên giường cùng cô. Đàn ông đến cuối cùng vẫn là cùng một loại. Ít nhất đến giờ này cô chưa nhìn thấy ai tốt.
Lưu Uyển Linh vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng đáy mắt lại gợn nỗi buồn. Cô nhếch môi cười như có như không rồi chậm rãi nói: “Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ. Anh cảm phiền đi nơi khác thuê.”
Nói xong, cô liền mở cửa tiễn khách. Ấy vậy mà, Lâm Thanh vẫn mặt lì đứng đó không chịu đi. Anh nhẹ giọng nói những lời ám muội: “Lần trước chúng ta chung đụng cũng không gặp vấn đề gì với căn hộ này. Anh không thích tìm nơi lạ, anh thích tìm chỗ quen. Bởi vì anh đã quen với sự mềm mại ấm áp đó.”
“Anh...” - Lưu Uyển Linh điên tiết nhìn Lâm Thanh giở trò trrước mặt cô.
- --
Hôm nay hai chương, ngày mai chúng ta lại gặp nhau tiếp. Chúc các tình yêu ngủ ngon nè.