Dorothy ngồi phía bên trong dù đang dán mắt vào điện thoại nhưng tai vẫn nghe rõ mồn một lời dối trá của người đàn ông bên ngoài cho nên chưa kịp để mẹ cô nói thêm câu nào thì cô đã cắn môi đứng dậy chạy đến chỗ hắn ngồi rồi chống nạnh lườm hắn.
Lập Thế Khang biết đã chọc tức được Dorothy cho nên anh vẫn giữ bộ dạng điềm tĩnh, cúi đầu nhấp café rồi khẽ câu môi cười. Bản thân anh cũng cảm thấy việc chọc tức cô gái này rất thú vị. Suốt mấy năm qua anh chưa từng được giải tỏa đầu óc như vậy. Cho nên nhân lần này dạy cho cô ta một bài học về cái tội gặp anh không chào còn dám nghẹn mì. Thật quá đáng!
Bà Dora đứng giữa không biết xử sao, chỉ có thể nhẹ giọng nói với con mình: “Con vào trong một lúc để mẹ nói chuyện.”
Dorothy rất ngoan ngoãn, mặc dù muốn đứng đây xem hắn mở to mắt nói dối nhưng khi mẹ đã lên tiếng thì cô nghe theo. Vẫn như thói quen cũ, trước khi đi, cô vẫn làm mặt mào, thè lưỡi dọa anh.
Lập Thế Khang lần này không những không tức giận mà còn gật gù cười cười, khuôn mặt có đến mưười phần đắc ý. Bà Dora lúc này mới chậm rãi nói: “Dorothy thích hoa hướng dương. Bởi vì năm năm trước con bé bị tai nạn phải thay da cho nên da rất yếu kkhông thể tiếp xúc với ánh nắng mạnh càng không thể ngắm mặt trời cho nên dì đã nói với nó hãy nhìn hoa hướng dương thay cho mặt trời. Từ đó con bé rất thích hướng dương. Nó hay vẽ hướng dương và mặc quần áo có màu sắc của hoa hướng dương. Nếu cháu muốn mua hoa lấy lòng nó thì hãy chọn hướng dương.”
Lập Thế Khang nghe giọng nói nhỏ nhẹ thân tình của bà thì liền gật đầu. Những lời nói nhẹ nhàng của bà tự nhiên lại ghi vào lòng anh một cách sâu sắc. Nếu Dorothy chính là Amy thì xem ra bao năm qua cô ấy sống không hề tệ chút nào. Qua lời nói của bà Dora, anh hiểu được tình cảm của bà đối với Dorothy. Mặc dù chưa dám xác định một trăm phần trăm Dorothy là Amy nhưng anh cũng dám chắc đến tám chín chục phần trăm. Vụ cháy rừng năm đó, nếu không phải người có thể lực tốt và đầu óc nhạy bén như Amy thì cơ bản không thể sống sót. Qua chiều cao, màu mắt và màu tóc của Dorothy so với Amy thì anh không tin thế gian có sự trùng hợp đến như vậy.
Lập Thế Khang nhẹ giọng cúi đầ`u đáp: “Thưa dì, cháu sẽ nhớ.”
Bà Dora là người phụ nữ từng trải nhưng trong trường hợp này không biết do sự từng trải hay do nhìn trúng con rể mà bà lại nói hơi nhiều: “Dorothy rất thích ăn bánh dâu tây, thích uống coca. Ngoại trừ tuần ba buổi đến nhạc viện học đàn thì nó còn thích đến đây để ngồi vẽ mấy cái hoa lá. Dì không đòi hỏi con bé phải đi học đại học, chỉ cầu cả đời nó bình yên sống trong hạnh phúc là được.”
Tuy là những lời nói nhiều nhưng khi Lập Thế Khang nghe thấy thì tự nhiên có một loại xúc động khó tả. Anh gật gù, nhẹ giọng thưa: “Cháu hiểu thưa dì.”
Bà Dora nở nụ cười duyên dáng, lại tiếp tục nói như căn dặn: “Dì dù thương nó đến thế nào cũng không theo nó được đến suốt đời. Cho nên, đối với việc chọn con rể dì tuyệt đối không qua loa. Cháu có hiểu ý dì hay không?”
Lập Thế Khang nghe đến đây thì hơi cứng miệng. Anh cũng cảm thấy lúc nãy anh đùa hơi quá trớn nhưng cũng không ngờ mẹ của Dorothy dùng cách này dò trước đoán sau ý tứ của anh. Lập Thế Khang suy nghĩ môột chút rồi ngẩng đầu lên đối mắt với ba Dora, nhẹ giọng mà kiên quyết khẳng định: “Cháu sẽ làm hết sức để dì hài lòng.”
Dorothy ở trong nhà nghe hắn diễn kịch mà tức muốn trào máu. Mới hai ngày trước hắn còn tát cô, còn nắm tóc cô như kẻ thù giết cha, nay lại đến nhà giả bộ nói năng lăng nhăng như cô sắp gả cho hắn.
“Đúng là không có liêm sỉ!” - Dorothy rủa thầm trong lòng rồi liếc mắt về phía cái dáng vẻ ung dung sang chảnh đang ngồi trên sofa kia.
Đến lúc này thì bà Dora liền gật đầu nói: “Cháu đã nói như vậy thì dì cũng an tâm. Sáng sớm hôm nay Dorothy cứ đòi ra cửa hàng, thì ra là để chờ cháu đến. Hai đứa đi chơi một lúc rồi về sớm ăn cơm với dì.”
Lập Thế Khang nghe thấy tình huống đưa đẩy này thì trong lòng mở cờ. Anh không biết bà Dora biết bao nhiêu chuyện về mình nhưng bà đã “thuận nước đẩy thuyền” thì anh ngại gì không diễn tiếp vở kịch trêu chọc con mèo thè lưỡi kia.
Dorothy nghe đến đây thì lần nữa chạy ra chỗ của mẹ mình, lên tiếng phản đối: “Mẹ, con không đi cùng hắn đâu. Hắn là ác ma con kể với mẹ đó.”
Bà Dora vẫn bình tĩnh xem như chưa nghe qua lời của con mình, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy đã đến tận nơi tìm con thì chắc là có việc gì đó cần trao đổi. Bình thường mẹ dạy con phép xã giao thế nào?”
Hai vai Dorothy rũ xuống sau khi nghe thấy lời của mẹ cô. Đôi môi hông hào phụng phịu miễn cưỡng theo Lập Thế Khang bước ra bên ngoài cửa hàng. Tuy mẹ cô cho phép cô đi chơi cùng anh nhưng hai người họ không có đi đâu cả mà chỉ băng qua đường kiếm gốc cây đứng nói chuyện riêng mà thôi.
- --
Đừng quên bấm like và thả 5 sao các tình yêu nhé!