Trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp ẩm thấp, cô gái nhỏ rưng rưng đôi mắt ứa nước nhìn Tinh Vân, mếu máo hỏi: “Chị ơi, họ sẽ giam chúng ta đến bao giờ?”
Tinh Vân không phải không muốn trả lời cô gái nhỏ mà thực sự vấn đề này bản thân cô cũng không biết. Tinh Vân im lặng, đưa đôi mắt buồn bã nhìn cô gái nhưng đầu óc lại bay đi theo những lời của vị bác sĩ tâm lý.
Cô gái thấy Tinh Vân vẫn yên lặng thì không kiên nhẫn nữa. Cô đưa tay lây lây tay Tinh Vân. Bàn tay bị trói của cô mỗi khi cựa nguậy là lại đau rát đến tróc da nhưng cô gái vẫn cố lây Tinh Vân để mong tìm được câu trả lời.
Tuy ở trong tình huống vô vọng và bế tắc nhưng Tinh Vân vẫn lựa chọn cách an ủi cô gái nhỏ: “Theo như chị đoán, một chút nữa người đó sẽ xuất hiện. Lúc đó chị sẽ nói hắn thả em ra. Vì xét cho cùng em cũng là bị oan ức mà bắt đến đây.”
“Người đó là ai?” - Cô gái tròn xoa đôi mắt đen nhánh hỏi lại Tinh Vân.
Gương mặt Tinh Vân bình thản như nước, nhẹ giọng nói: “Kẻ thù thực sự của chị.”
Cô gái nghe xong thì có chút hốt hoảng, cô ái ngại hỏi lại: “Chị à, sao chị có nhiều kẻ thù quá vậy?”
Đôi vai Tinh Vân rũ xuống, bất lực đến mức đáng thương. Giọng cô chậm rãi giải thích: “Người lúc nãy có thù với ông ngoại chị. Lúc đó em cũng nghe anh ấy nói rồi. Còn người thực sự đứng sau vụ bắt cóc chúng ta là kẻ thù với chồng chị. Chuyện thực hư như thế nào chị cũng không biết được.”
Nghe đến đây, cô gái trẻ tuy vừa quen biết với Tinh Vân nhưng cũng thể hiện tâm trạng xót xa thay cho cô: “Nói như vậy, chị sẽ phải chết sao?”
Tinh Vân bất đắc dĩ đành chậm rãi gật đầu. Lòng cô gái trẻ vừa quen biết kia chùn xuống.
Giây lát sau, bên ngoài cánh cửa gỗ lại có tiếng xe. Không phải một chiếc mà cả một đoàn. Vì được Tinh Vân nói trước cho nên cô gái nhỏ cũng không kinh ngạc lắm. Cô đưa mắt nhìn Tinh Vân rồi cất giọng hỏi: “Chị ơi, có phải kẻ thù của chị đến rồi không?”
Tinh Vân đưa mắt nhìn ra cánh cửa gỗ đóng chặt. Một linh cảm không tốt liền xuất hiện trong lòng cô. Đáy lòng như lửa đốt, cô chờ cánh cửa từ từ mở ra.
Phía bên ngoài, Lưu Uyển Linh bị trói chặt trong xe của Trần Khải Nam cũng bắt đầu tỉnh dậy. Chiếc xe thẳng theo hướng đoàn xe của Lập Thế Khang mà bám theo sát nút. Xe của Lâm Thanh ở phía sau cùng cũng theo xe của bọn họ mà lao tới.
Khi Lập Thế Khang yên vị đứng ở cổng chờ thuộc hạ mở cửa thì Trần Khải Nam liền bước xuống xe. Theo đúng kế hoạch anh cho người mang Lưu Uyển Linh ra khỏi xe.
Cánh cửa gỗ mở ra, ánh sáng lần nữa chiếu vào bên trong căn nhà nhỏ ộp ẹp. Hai cô gái bị trói bên trong lại nheo mắt ra cửa nhìn. Trong ánh mắt nhỏ đang hí lại kia vẫn hiện rõ hình ảnh người đàn ông châu Á cao ráo tuấn tú có bộ mặt anh tuấn nhưng sắc lạnh. Trên người anh là bộ âu phục màu đen nhưng vì ngược sáng nên nó trông như một chiếc áo màu bạc lấp lánh ánh kim bao lấy thân hình cân đối. Cô gái ngây người ngắm nhìn người đàn ôngnơi phía ánh sáng kia, cảm giác xa vời.
Người đàn ông vừa cất bước định đi vào bên trong thì bất ngờ có một cô gái bị đẩy tới nằm gọn trong lòng anh. Lập Thế Khang trấn tĩnh vài khắc mới biết đó là vợ cũ của Đoàn Nam Phong. Anh nhanh chóng đẩy cô ta ra khỏi người mình. Vệ sĩ đứng gần anh cũng lập tức ra tay kiểm tra người của Lưu Uyển Linh đề phòng cô ấy mang bom hay vũ khí. Nhưng họ chưa kịp hành động thì Trần Khải Nam đã lạnh lùng rút ra khẩu súng nhắm vào hướng của Lưu Uyển Linh mà lên đạn.
Ngay lúc này, thái dương của Trần Khải Nam toát lạnh. Cảm giác lạnh lẽo của họng súng được anh cảm nhận rõ ràng. Anh chậm rãi đưa mắt liếc sang phía người cầm súng, tức giận hỏi: “Lâm Thanh, cậu muốn chống lại lệnh của tổng tài sao?”
Lâm Thanh vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, không hồi đáp. Trần Khải Nam lại lần nữa quát lớn: “Sao cậu không nói hả?”
Một khắc sau, Trần Khải Nam không giữ được bình tĩnh nữa, liền gắt lớn giọng: “Lâm Thanh, cậu tỉnh lại cho tôi. Tổng tài có ơn với cậu như thế nào? Tôi và cậu làm anh em bao nhiêu năm? Vậy mà bây giờ cậu vì người đàn bà không ra gì kia mà chĩa súng vào đầu tôi sao?”
Giọng Trần Khải Nam càng lúc càng lớn và càng lúc càng lạc đi như thể bản thân sắp nổ tung ra vì tức giận.
Lâm Thanh vẫn như cũ, gương mặt không cảm xúc, nhàn nhạt ra điều kiện: “Chỉ cần cậu cho Uyển Linh một con đường sống. Muốn tôi thế nào cũng được.”
Lưu Uyển Linh hai tay hai chân bị trói chặt, đang té ra sàn do cái xô mạnh của Lập Thế Khang. Tai cô nghe rõ mồn một từng lời của Lâm Thanh. Trái tim bất ngờ loạn nhịp.
Lập Thế Khang nhìn hai người phụ tá thân tín của Đoàn Nam Phong cãi nhau thì liền đắc ý cười lớn, mỉa mai nói: “Thật hay! Hôm nay lại được chứng kiến nội bộ Đoàn Thị lục đục.”
Nói xong anh lại đưa mắt sang nhìn Tinh Vân đang bị trói trong nhà. Thuộc hạ nhìn thấy ám hiệu liền kéo cô ngoài. Lập Thế Khang cầm sẵn cây súng ngắn sáng bóng, chỉ chờ đặt vào đầu Tinh Vân.
Trần Khải Nam và Lâm Thanh thấy vậy liền gấp gáp lên tiếng: “Dừng lại!”
Nhìn vẻ hốt hoảng của hai người họ, Lập Thế Khang càng lúc càng khoái trá hơn. Nụ cười của anh càng ngày càng đậm, giọng cũng lớn dần: “Hai người hãy gọi cho ông chủ của mình đi. Xem hắn xử trí tình thế này như thế nào?”
- --
Tăng tốc cho nhanh để cuối tháng tưng bừng nào các anh chị em ơi. Sắp gặp lại nhau rồi. Hihi... Vẫn như cũ, đừng quên bấm vote năm sao cho Hạc nhé! Yêu các bạn thật nhiều.