Mối quan hệ giữa ông chủ và giúp việc của cô và Lâm Thanh kéo dài gần hai tháng thì bị Đoàn Nam Phong hỏi tới. Trong văn phòng rộng lớn của tập đoàn Đoàn Thị, Đoàn Nam Phong mặt đanh mày lạnh nhìn Lâm Thanh một lượt rồi nhàn nhạt hỏi: “Việc đuổi Lưu Uyển Linh ra khỏi nhà của cậu khó như vậy sao?”
Ánh mắt Lâm Thanh thoáng hiện vẻ bất an, anh trầm mặt không nói nên lời mà chỉ im lặng né tránh câu hỏi của sếp tổng. Đoàn Nam Phong không buông tha, anh lại tiếp tục truy vấn Lâm Thanh: “Sao? Không nói được hả?”
Lâm Thanh biết không thể qua mặt được Đoàn Nam Phong cho nên đến cuối cùng liền mở miệng cầu xin anh: “Đoàn tổng tài, xin anh hãy cho Uyển Linh một con đường sống.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền đập bàn một cái thật mạnh phát ra tiếng động không nhỏ. Bàn gỗ rúng động khiến lòng Lâm Thanh cũng không yên. Anh không sợ Đoàn Nam Phong sa thải mình, anh chỉ sợ ngay cả làm anh em với hắn cũng không thể.
Đoàn Nam Phong ngồi tựa hẳn lưng vào ghế da, tay phải liên tục vuốt mày, than trách: “Lâm Thanh ơi là Lâm Thanh, cậu đi đến bước nào với Uyển Linh rồi?”
Gương mặt Lâm Thanh lại trở về vẻ trầm mặc như cũ, không có lời đáp. Không khí trong phòng căng cứng ngưng động, tràn ngập suy tư.
Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi rất lâu mới chậm rãi mở miệng thuyết phục Lâm Thanh: “Dù tôi có tha cho cô ta thì cô ta có thể sống được bao lâu? Năm năm hay mười năm? Cậu nên nhớ tiêu bản bảo vệ loại virus đó sẽ bị phân hủy chậm nhất là mười năm. Lúc đó virus sẽ xâm nhập vào cơ thể của cô ta. Cô ta lúc ấy sẽ là vật chủ phát tán virus. Cái chết của cô ta lúc đó sẽ gây ra hậu quả gì cậu có biết hay không? Nay mẫu virus đã ở trong người cô ta hơn năm năm rồi. Cậu định khi nào mới ra tay với cô ta?”
Lâm Thanh không có câu trả lời, hơn ai hết anh hiểu rõ Lưu Uyển Linh là vật sống cất giữ virus. Nếu không thể lấy mẫu virus đó ra thì cô chắc chắn phải chết. Dù có lấy được mẫu virus đó ra thì cô cũng không chắc có thể bình thường mà sống. Vì phần tình cảm trong lòng mình đối với Lưu Uyển Linh mà Lâm Thanh không nỡ ra tay cũng không nỡ nhìn cô chết đi ngay trước mắt mình lúc này.
Đoạn biết được suy nghĩ của Lâm Thanh, Đoàn Nam Phong đã âm thầm sắp đặt một kế hoạch “gậy ông đập lưng ông” khác cho Lập Thế Khang cũng tránh cho Lâm Thanh việc đối mặt với cái chết của Lưu Uyển Linh.
Đoàn Nam Phong nhìn Lâm Thanh, gương mặt anh nhẹ nhàng điềm tĩnh nói: “Tạm gác chuyện của Lưu Uyển Linh qua một bên. Ngày mai cậu giúp tôi đi New York một chuyến đến Lâm Thị giúp đỡ Lâm Cát Vũ thuận lợi đăng lên vị trí Tổng Giám Đốc điều hành của Lâm Thị. Bất kể dùng cách nào cũng phải thuyết phục cổ đông của Lâm Thị bỏ phiếu cho hắn. Tôi không muốn Lâm Thiên Vũ buồn nếu như biết Lâm Thị rơi vào tay người khác.”
Lâm Thanh cúi đầu nhận lệnh. Đối với cậu cả nhà họ Lâm anh cũng có nhiều giao tình. Tính tình của Lâm Thiên Vũ rất sởi lởi không chỉ đối với các cậu ấm cùng hắn lớn lên mà ngay cả những người bên cạnh bạn bè của hắn như anh và Trần Khải Nam cũng đều được hắn quan tâm coi như bạn bè thân thiết. Nghe tin cái chết của hắn, anh cũng hoảng hốt không ít. Sau khi hoảng hốt rồi thì lại nhớ hắn da diết. Cho nên dù lo lắng chuyện của Lưu Uyển Linh và đoán biết được Đoàn Nam Phong sẽ có hành động nhưng anh cũng không thể không tới giúp em trai hắn giành lấy vị trí cao nhất ở Lâm Thị. Truyện Hot
Lâm Thanh lui ra khỏi văn phòng của Đoàn Nam Phong. Suốt đoạn đương lái xe về nhà anh đã nghĩ đến rất nhiều phương án để có thể bảo vệ Lưu Uyển Linh. Chỉ cần Lưu Uyển Linh ở yên trong nhà chờ anh quay lại thì anh thật sẽ dám đưa cô ấy rời khỏi Mĩ để tận hưởng thời gian hạnh phúc còn lại bên nhau.
Chỉ tiếc, bản thân Lưu Uyển Linh cũng có sự sắp xếp cho riêng mình. Lần này cô sẽ không giống như trước đây giận dỗi không có chuẩn bị mà rời đi nữa. Thay vào đó là sự sắp xếp ổn thỏa mà cô thấy hài lòng nhất trong đời.
Tiếng click chuột gọn ghẽ vang lên, tiền từ tài khoản của Lưu Uyển Linh đã được chuyển cho công ty môi giới đợt cuối để mua một căn hộ nhỏ có ban công cho bọn thỏ. Số tiền lấy được từ những lần bán thân cho Lâm Thanh không hề ít, cộng thêm tiền để dành trước đây thì cô có thể sống bình thường cả đời ở Mĩ mà không cần lấy tiền từ Viễn Phương hay Đoàn Thị. Hiện tại, Lưu Uyển Linh cảm thấy như vậy rất tốt. Vài ngày sau cô có thể dọn vào căn hộ mà cô tự mua. Một cuộc sống tự do tự tại đang chờ cô. Hóa ra không có đàn ông cũng không phải tận thế.
Lưu Uyển Linh đứng lên, hít thở thật sâu uốn éo vài đường cho cơ bắp đỡ mỏi rồi xuống lầu lấy nước uống. Ngoài cổng, tiếng xe Lâm Thanh cũng vừa vào tới. Lưu Uyển Linh nhìn đồng hồ, chỉ mới hai giờ chiều.