Bà Dora và cả ông Đoàn Nhất Phương đều biết con gái của họ chưa trưởng thành nên mới có suy nghĩ như vậy cho nên chỉ mỉm cười nhìn con. Tình yêu và hôn nhân phải nói đến chuyện duyên phận. Có người hai ba người chồng cũng có người trước sau như một và cũng có người cô đơn đến già. Không cha mẹ nào muốn con gái mình như vậy, cho nên ba Dora liền nói: “Phải tìm một gia đình tốt gả con đi sớm cho ba mẹ yên tâm.”
Đoàn Nhất Phương cũng tá đồng: “Phải đó. Giữ con gái trong nhà nguy hiểm lắm.”
Lúc này Dorothy không hiểu vì sao ba mẹ mình nói như vậy. Con gái ở trong nhà có gì là nguy hiểm? Chỉ sau này cô gặp phải một người đàn ông cường thế mãnh mẽ thích ép bức cô thì cô mới hiểu bản thân mình ở trong tình huống còn nguy hiểm hơn chữ nguy hiểm.
Khi Henry từng bước từng bước tháo băng cho cô thì ba mẹ cô đứng đó nín thở chờ đợi. Nếu như lần này không ổn thì con gái của họ lại phải chịu đâu đớn thêm một lần phẫu thuật nữa. Điều này khiến trái tim họ đau đớn còn hơn nỗi đau của con mình gánh chịu do phẫu thuật cấy ghép và chỉnh sửa.
Trên con đường đi làm bác sĩ thẩm mĩ của mình, giây phút khiến Henry cảm thấy công việc có ý nghĩa nhất chính là lúc tháo băng cho bệnh nhân. Nhìn thấy hạnh phúc trong mắt họ thì anh mới cảm thấy sự tồn tại của công việc này là cần thiết cho xã hội. Cũng như lúc này đây, nhìn Dorothy em họ của anh đang ngập tràn hy vọng đón nhận gương mặt mới của chính mình thì bản thân anh cũng cảm thấy rất thành tựu. Khoái cảm trong nghề nghiệp và đam mê trong công việc là lý do khiến Henry rất nhanh đã có được vị trí công việc tốt trong giới chỉnh hình thẩm mĩ.
Chiếc gương từ từ nâng lên, gương mặt của Dorothy từng phần từng phần được soi rõ trong gương. Một vết sẹo nhỏ trên gương mặt bỏng rát khi xưa cũng không nhìn thấy. Làn da trắng hồng bao trọn khuôn mặt trái xoan. Ngay cả phần nếp nhăn nơi mi mắt cũng được Henry trau chuốt sao cho cân xứng với khuôn mặt. Đẹp nhất có lẽ là chiếc mũi được nâng một cách hoàn hảo khiến cho gương mặt của Dorothy càng thêm sinh động. Ba mẹ cô nhìn nhau và mỉm cười một cách mãn nguyện. Dorothy cuối cùng cũng đã hồi sinh. Trong mắt của Đoàn Nhất Phương thì Dorothy lại là hóa thân thành cô công chúa xinh đẹp của ông. Những tháng ngày con gái ông mang bộ mặt biến dạng đã qua đi. Cơn ác mộng đã thực sự biến mất.
Sau khi tháo băng, Dorothy vẫn phải uống thuốc đều đặn để chức năng da được sớm phục hồi. Lúc được ba mẹ đưa về nhà, cô đã đứng tần ngần rất lâu trước cửa. Trong lòng cô dù biết gia đình của mình khá giả nhưng ấn tượng về ngôi nhà này với cô quả thật có chút mơ hồ.
Bà Dora dường như đọc được suy nghĩ của cô cho nên nhẹ giọng hỏi: “Cả năm trời ở trong viện cho nên cả nhà cũng quên có phải không?”
Đoàn Nhất Phương đưa con gái bước qua cánh cổng biệt thự xinh đẹp, vừa đi ông vừa nói: “Vì để mừng con vừa xuất viện cho nên ba mẹ đã cho sửa lại căn biệt thự này. Trồng thêm nhiều cây cao che nắng để da của con không bị bỏng nắng. Với lại ba đã mua thêm mộtt khu đất phía sau để mở rộng nhà mình ra. Xây thêm nhiều chỗ vui chơi. Như vậy dù con không đi ra ngoài cũng không lo buồn bã.”
Bà Dora cũng bước đi bên cạnh cô, vừa cười vừa nói: “Mẹ biết ngay là khi con về nhà sẽ không nhận ra đây là nhà của mình mà. Ba mẹ muốn dành một bất ngờ nho nhỏ cho con. Hy vọng từ bây giờ công chúa của mẹ sẽ được sống một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc và mĩ mãn.”
Dorothy đang đi thì bỗng khựng lại. Hai mắt cô đỏ hoe ôm lấy ba mẹ mà nói lời cảm ơn. Bà Dora trước nay đều cho con gái mọi thứ vô điều kiện cho nên nó cũng chẳng mảy may để tâm đến những cái mình có. Nhưng cô gái này, giống như một loại bản năng tự trong tiềm thức, cứ mỗi lần được ba mẹ cho bất kỳ cái gì thì đều mang ơn một cách mãnh liệt. Cho nên bà lờ mờ đoán cuộc sống trước đây của cô gái này có lẽ là rất thiếu hụt từ tình cảm đến vật chất. Từ đó càng khiến bà thương cô nhiều hơn, cho cô nhiều hơn.
Cuộc sống từ đó về sau của cô gái vốn từng đã chết một lần lại được hồi sinh trong vòng tay ấm áp của ba mẹ. Cô không biết về quá khứ đã bị thay đổi của mình. Cô không nhớ về tình yêu nhiều hẹn ước của mình và đương nhiên cũng không nhớ đến quá khứ bi thương trước đây. Cô chỉ biết sống cho hiện tại, phấn đấu cho tương lai để ba mẹ cô vui lòng. Dorothy mới của bà Dora ngoan ngoãn và biết nghe lời hơn con gái vốn được nuông chiều từ nhỏ của bà. Sự có mặt của cô gái này đã khiến cho cuộc sống của bà không còn khiếm khuyết nữa. Bà thích cảm giác được ôm con gái ngủ, được cùng con đi mua sắm và cùng nhau nấu ăn. Cuộc sống bình đạm giản dị của hai mẹ con trôi qua trong hạnh phúc. Đến bốn năm sau thì lại có một biến cố xuất hiện thay đổi cả cuộc đời Dorothy.