“Anh hai, sau hôn lễ, hãy giúp em bỏ trốn.” - Lưu Uyển Linh thành khẩn nói.
Lưu Trọng Thiên nhíu mày hỏi lại cô: “Vì sao lại chọn thời điểm đó?”
Lưu Uyển Linh nhàn nhạt nói ra: “Bởi vì sau khi em chịu tiến hành hôn lễ, anh Phong sẽ không canh giữ em gắt gao như bây giờ.”
Lưu Trọng Thiên gật đầu khen ngợi: “Thông minh lắm! Em đây là muốn giả vờ dụ rắn ra khỏi động sao?”
Lưu Uyển Linh lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em không biết điều đó gọi là kế sách gì. Em chỉ muốn chờ cho đến khi anh ấy lơ là chú ý thì em sẽ trốn đi. Trốn thật xa để anh ấy không tìm được em. Anh hai, hãy giúp em có được không?”
Lưu Trọng Thiên nhắm mắt gật đầu đồng ý, ngắn gọn trả lời: “Được.”
Lưu Uyển Linh vui vẻ nở nụ cười tươi như hoa: “Cám ơn anh hai. Anh thật tốt với em”
Lưu Trọng Thiên xoa đầu cô, vui vẻ nói: “Khờ quá! Anh là anh trai của em sao lại không đối tốt với em?”
Lưu Uyển Linh hạnh phúc khi nghe anh nói như vậy. Cô ngã đầu vào ngực anh, nhắm mắt để tận hưởng hạnh phúc ảo mộng ngắn ngủi tựa như sao băng xẹt qua trong đời mình. Tình yêu thì chỉ có một, những cái na ná tình yêu thì có rất nhiều. Trước khi con người ta có đủ chín chắn nhận ra và đón nhận tình yêu đích thực thì vẫn hay lầm tưởng cảm giác ấm áp hay ham muốn nhất thời là tình yêu. Khi ấy con người sẽ không khác gì thiêu thân lao vào lửa bất chấp mọi quan hệ đạo đức, luân thường đạo lý để rồi khi tỉnh mộng mới biết rằng hóa ra tình yêu không dễ tìm như thế.
Vài hôm sau, đúng như lời hẹn, Băng Thanh được Đoàn Nam Phong đưa vào sống trong biệt thự Nam Uyển. Lưu Uyển Linh biết chuyện này nhưng cô vẫn không có ý kiến gì với anh. Cô vẫn ngoan ngoãn đi ký giấy đăng ký kết hôn với anh. Tuy nhiên, mặt cô lạnh tanh dù anh có bao nhiêu hồ hởi hay quan tâm hứa hẹn thì Lưu Uyển Linh vẫn như pho tượng không biết cười.
Đoàn Nam Phong hiểu hết tất cả mọi thứ nhưng anh không thể giải thích ngay với cô được cho nên chỉ có thể mong cô tin tưởng anh và kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ tiếc, Lưu Uyển Linh lúc này không hiểu được anh cũng không nhận thức rõ ràng lòng mình.
Từ ngày được Đoàn Nam Phong đưa vào sống ở biệt thự Nam Uyển, Băng Thanh vui vẻ hẳn ra, cảm giác bản thân mình đã tìm được mái ấm và quan trọng hơn là cảm giác chiến thắng cô tiểu thư xinh đẹp cao ngạo như Lưu Uyển Linh.
Chiều hôm đó, sau khi đi làm về, Đoàn Nam Phong hớn hở vui vẻ nói với Băng Thanh rằng anh đã tìm được cách thu mua lại hai công ty dầu khí ở Iraq mà tập đoàn Việt Lập đang muốn đầu tư. Anh còn huơ huơ cho cô xem tập tài liệu có bản hợp đồng đấu thầu bên trong. Trước mặt Đoàn Nam Phong, Băng Thanh vẫn vui vẻ tươi cười chúc mừng anh nhưng khi anh vừa quay lưng lên lầu tắm thì cô liền liên lạc với ông chủ của mình.
Băng Thanh cẩn thận cầm điện thoại bước ra vườn và trốn vào một góc kín đáo để nói chuyện. Đầu dây bên kia, giọng của ông chủ cô ồn ồn vang lên: “Đúng là Việt Lập có hai dự án lớn về việc đầu tư dầu mỏ vào năm sau tại Iraq nhưng nghe nói bên phía chính phủ Iraq đã tìm được đối tác lớn. Cho nên họ liền cho các bên đấu thầu. Không lẽ Đoàn Nam Phong là đối tác nặng ký đó?”
Nói đến đây, ông chủ của cô liền chửi đổng: “Khốn kiếp thật! Thằng nhãi này có mặt ở tất cả mọi nơi. Bây giờ đến ngành kinh doanh năng lượng là thế mạnh của Việt Lập mà vẫn không thiếu phần của nó.”
Dường như tức giận đến mức mất bình tĩnh, ông liền hạ lệnh cho Băng Thanh ăn cắp ngay tài liệu đó về cho ông. Ông muốn biết Đoàn Nam Phong đã dùng cách gì và gói thầu ra giá bao nhiêu mà có thể thuyết phục được chính phủ Iraq cho công ty của hắn đầu tư vào khai thác.
Băng Thanh nghe xong liền nhận lệnh. Cô tắt điện thoại điềm nhiên đi thẳng vào nhà. Tất cả mọi hành động của cô đều không qua nổi mắt của Đoàn Nam Phong. Anh biết bản thân mình không thích cô nhưng con người vốn là động vật có tình cảm. Nếu như cô thật lòng thì anh sẽ không xử tệ với cô. Vậy mà...
Nghĩ đến đây, Đoàn Nam Phong lắc đầu thở dài quay vào phòng tắm rửa. Băng Thanh vẫn như cũ chờ anh cùng ăn cơm. Tối hôm đó họ vẫn như mọi lần say đắm bên nhau đến tận khuya.
Vào lúc cao trào nhất, Băng Thanh đã hỏi anh rằng: “Nam Phong, anh có thể đừng kết hôn không?”