Oda liền phủ đầu cô bằng một câu nói: “Anh biết em muốn nói gì nhưng anh không rảnh để tâm đến chuyện của người khác.”
Tinh Vân nghe vậy liền nói: “Oda, xin anh đó. Làm ơn mang cho họ ít bánh và nước đi.”
Oda lạnh nhạt đáp: “Tinh Vân, bọn họ rất đông, anh không thể nuôi hết được. Chúng ta cho họ một lần có cho được họ suốt đời không? Em nhìn đi, biên giới Ai Cập cũng đã đóng và anh nghĩ rằng những nước khác cũng như vậy. Một quốc gia rộng lớn như Ai Cập còn không chịu thu nhận đám dân này thì anh làm được gì?”
Tinh Vân nhăn mặt nói: “Không lẽ anh để cho họ chết.”
Oda hừ lạnh nói lại: “Họ đâu phải con anh, cũng không phải cha mẹ anh. Họ sống chết liên quan gì đến anh.”
Tinh Vân lắc đầu nói: “Oda, chúng ta không thể thấy chết không cứu đâu. Bọn họ già có trẻ có, rất đáng thương.”
Oda trước sau vẫn lắc đâu: “Số dân tị nạn nay sẽ ngày một nhiều. Nơi nào cấp phát cho họ thì họ sẽ đến ngày một đông. Lúc đó có khi họ sẽ dở cả nhà chúng ta lên đó.”
Tinh Vân biết những lời của Oda nói rất có đạo lý. Thời buổi khó khăn ai không lo cho thân mình. Hắn lại có nhiều vợ và con như vậy thì sao có thể không lo và thủ cho riêng bản thân cơ chứ? Tuy nhiên bắt cô nhìn thấy chết mà không cứu thì cô không làm được.
Tinh Vân từ nhỏ đã theo đạo Phật cho nên cô thấm nhuần tư tưởng “phổ độ chúng sinh” nhưng cô không thể mang tư tưởng của Tất - Đạt - Đa* để giảng dạy cho người thờ phụng thánh Allah * được.
Cô đứng ngẩng ngơ nghĩ ngợi một lúc không chịu đi cho đến khi Oda lên tiếng giục thì Tinh Vân mới chậm rãi nói tình nói lý thuyết phục anh: “Oda, số dân tị nạn này sẽ ngày một đông. Nếu như họ cứ ở đây đói khát mà chết đi thì anh cho rằng sẽ không ảnh hưởng đến anh hay sao?”
Oda ngẩng người hỏi lại Tinh Vân: “Bọn họ chết ảnh hưởng gì đến anh?”
Tinh Vân thấy Oda có vẻ quan tâm vấn đề mình đặt ra thì liền tự tin nói: “Nếu bọn họ chết ở đây không được mai táng cẩn thận thì những người còn sống trước sau cũng sẽ bị bệnh dịch. Chưa kể có những người đang mang thai, họ sinh con ở điều kiện không tốt sẽ dễ bị nhiễm trùng gây ra dịch bệnh. Còn nữa nha...”
Tinh Vân nói đến đây thì Oda liền chặn lại: “Không cần nói nữa, ý của em la bọn họ bị bệnh dịch sẽ lan vào trong tòa thành có phải không?”
Tinh Vân gật đầu nói: “Đúng rồi. Anh đâu thể ở trong tòa thanh kia mà cố thủ mãi được. Nếu quân phiến loạn đánh đến đây thì vệ sĩ trong tòa thành cũng đâu thể chống chọi nổi. Trong khi đó nếu anh giúp đỡ thu nhận số dân này thì có phải thế lực của anh càng mạnh hơn không?”
Oda nghe xong liền phi cười mỉa mai: “Dựa vào số dân tị nạn nay sao? Em nghĩ bọn họ có khả năng giúp ích được cho tôi hả? Thật nực cười.”
Tinh Vân nghe xong liền nói: “Anh hãy nghĩ đi, nếu như số dân này được an cư lạc nghiệp thì những người khác cũng sẽ kéo đến. Càng đông dân thì có phải vùng này càng phát triển hay không? Lúc đó anh sẽ càng giàu hơn bây giờ.”
Oda nghe xong lắc đầu nói: “Em nói dễ nghe lắm nhưng nếu thu nhận họ rồi thì cơm đâu nuôi cho đủ? Nước ở đây cũng rất đắt đỏ, cho bọn này uống nước tôi cũng thấy tiếc.”
Nghe qua mấy lời tuyệt tình của Oda, Tinh Vân liền tức giận chau mày. Gương mặt của cô vốn đã rất xinh đẹp, giận lên lại càng mê người. Oda rất yêu thương cô nhưng chuyện này anh không nhường cô được.
Tinh Vân xị mặt khó chịu nói ra mấy câu: “Không phải bên cạnh tòa thành có một ngôi làng bị bỏ hoang hay sao? Chúng ta sửa chữa lại nơi đó cho bọn họ ở rồi dạy họ trồng trọt kiếm cái ăn. Vậy thì cần gì anh nuôi?”
Oda nghe qua cũng thấy có lý. Ngôi làng gần tòa thành đó cũng là nơi rất tốt. Trước đây anh và mẹ anh cũng từng sống ở đó. Chỉ là khi xảy ra bệnh dịch thì mọi người đã bỏ đi trốn hết cho nên ngôi làng đó bị bỏ hoang mấy năm rồi.
Thấy Oda im lặng suy nghĩ, Tinh Vân biết là anh đang phân vân cho nên cô liền cho thêm chất xúc tác: “Anh không cứu giúp bọn họ thì tôi sẽ ở lì nơi này không đi nữa.”
Nói xong cô liền ngôi phịch xuống đất rồi kéo cái khăn choàng đầu ra lau đi lớp son phấn trên mặt. Oda nhìn thấy gương mặt mèo của Tinh Vân và thái độ của cô thì liền không nghĩ nữa mà chiều theo cô.
Buổi sáng ngay hôm đó hình cưới thì không chụp được mà lại phải thu về rất nhiều việc. Thậm chí nhân công đang sửa soạn trang hoàng cho đám cưới cũng bị buộc phải dừng lại để ra ngôi làng kia giúp đỡ sửa sang lại nhà cửa cho số người tị nạn.
\-\-\-
Trong quá trình đọc nếu có thấy lỗi chính tả mong các bạn rộng lòng bỏ qua bởi vì mặc dù Hạc Giấy đã dò lại rồi nhưng không tránh được hết sai sót.
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!