Tinh Vân thất thỉu quay về phòng, Amy đi theo phía sau không biết phải nói gì. Cuộc đời của Amy từ nhỏ đến lớn chỉ biết nghe lời và hành động. Cô ít khi phải động não nghĩ ngợi xem nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào. Cho nên nhìn Tinh Vân chọn đi vào cửa tử thì cô cũng không biết nên khuyên nhủ điều gì.
Trốn đi đã là điều không thể nữa rồi. Còn kêu tInh Vân nhìn bà cả bị đánh chết thì lại càng không được. Amy nghĩ đến đây thì liền nhăn mặt dặm chân xuống sàn kêu lên: “Tại sao lại khó nghĩ như vậy, em đau đầu chết mất thôi.”
Tinh Vân nghe thấy tiếng phàn nàn của Amy thì liền dừng bước. Cô quay lại, chậm rãi nói với Amy bằng giọng điệu điềm tĩnh: “Không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa. Cứ để mặc cho số phận an bày đi.”
Amy nghe xong liền thểu não nói: “Nếu anh Phong biết được chuyện này thì sao?”
Tinh Vân lắc đầu, cố nuốt tất cả khó chịu vào trong lòng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Chị không thể thấy chết không cứu. Anh ấy hoặc sẽ hiểu hoặc sẽ không.”
Amy nghe xong thì rũ vai buồn bã hỏi ra những câu hỏi mà Tinh Vân không muốn đối mặt: “Nếu anh ấy không hiểu cho chị thì hai người sẽ chia tay sao? Chị sẽ làm vợ thứ mười một của cái tên chết tiệt đó sao?”
Tinh Vân im lặng không đáp. Kết quả này cô đã từng nghĩ đến nhưng cũng không thể làm gì khác hơn được.
Đối diện với sự im lặng của Tinh Vân, Amy càng thêm bức rức. Cô nhăn mặt xót xa nói: “Thật là tức quá đi thôi. Em không chịu nổi. Chỉ nghĩ đến thôi em đã không chịu nổi rồi. Gia đình chị đang vui vẻ tốt đẹp như vậy, khi không lại dính vào chuyện này. Chúng ta phải làm sao đây?”
Tinh Vân im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng khuyên ngược lại Amy: “Em đừng nghĩ nữa. Điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra chỗ của anh Phong và mọi người để chúng ta sớm rời khỏi đây. Chuyện tương lai của chị và anh Phong hãy để sau hẳn nói.”
Tinh Vân vừa dứt lời thì đã thấy Oda đang trên đường tiến về chỗ hai người họ. Vừa nhìn thấy hắn, Amy và Tinh Vân không nói thêm gì nữa. Oda nhìn thấy Tinh Vân, gương mặt hắn lộ rõ niềm hạnh phúc.
Hắn bước đến gần cô, dịu giọng nói: “Chúng ta vào phòng nói chuyện một lát được không?”
Amy nghe thấy liền lên tiếng: “Không được, chúng tôi đang mệt và muốn nghỉ ngơi.”
Oda bỏ ngoài tai lời Amy. Hắn đưa mắt cho bà Doja xử lý chuyện Amy rồi cầm tay kéo Tinh Vân vào phòng của cô, chốt cửa lại.
Tinh Vân giương đôi mắt đẹp nhìn hắn, hoảng sợ hỏi: “Anh định làm gì?”
Oda nghe thấy giọng điệu sợ hãi của Tinh Vân thì liền đưa hai bàn tay ra phía trước để ra hiệu cô nên bình tĩnh. Tinh Vân nhìn thấy dấu hiệu hòa hoãn của hắn thì liền ngồi phịch xuống giường ngẩng mặt nhìn hắn xem hắn định làm gì.
Oda không thấy Tinh Vân sợ hãi nữa thì liền chậm rãi tiến lại gần chỗ cô ngồi và nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô. Tinh Vân thấy hắn ngồi cạnh mình thì liền nhích ngươi ra xa. Oda thấy vậy cũng không dám manh động, hắn khẽ đưa những ngón tay chạm vào đùi cô như một sự kết nối tế nhị giữa hai người.
Cái chạm nhẹ đến mức Tinh Vân không nhận ra cho nên cô không quyết liệt né tránh hắn nứa. Thấy vậy, Oda cũng an tâm hơn.
Lúc này, hắn mới chậm rãi nói: “Em đừng tỏ ra xa cách với anh như vậy. Anh biết cuộc hôn nhân này em không cam tâm tình nguyện nhưng anh thật sự rất coi trọng nói. Dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng sắp trở thành vợ chồng. Anh không muốn em ngại ngùng hay xa lạ với anh. Anh muốn chúng ta vui vẻ cùng nhau chung sống cuộc sống lứa đôi hạnh phúc, có được không em?”
Tinh Vân nghe xong không những không xúc động trước sự sự hạ mình của Oda mà còn lạnh lùng hỏi lại: “Mười người kia chưa đủ mang đến cho anh cuộc sống lứa đôi hạnh phúc hay sao?”
Oda nghe xong, vẻ mặt hơi khựng lại. Anh chớp mắt nhẹ một cái rồi điềm tĩnh hỏi Tinh Vân: “Em để tâm đến bọn họ hay sao? Nói cho tôi biết có phải em đang ghen không?”
Tinh Vân nghe xong liên sửng cồ lên quát thẳng mặt hắn: “Oda, anh đừng vọng tưởng. Tôi không có ưa anh thì sao phải ghen với mấy bà vợ của anh? Tôi chỉ thấy cái chỗ này thật quá bất công mà thôi.”
Oda nhìn thấy Tinh Vân trưng ra bộ mặt tức giận thì hắn lại thấy hài lòng, bởi vì hắn biết đó là cảm xúc thật của cô. Khi cô chịu bộc lộ cảm xúc với hắn chứng tỏ cô đã vượt qua được bức tường ngăn cách với hắn.
Cho nên hắn không tức giận mà nhếch môi cười hỏi lại: “Bất công chỗ nào, em nói tôi nghe xem?”
\-\-\-
Hi các tình yêu!
Tuy chưa được 7M lượt đọc nhưng nhiều bạn đã qua kiếm mình rồi cho nên mình đăng luôn để cuối tuần cả nhà đều được vui vẻ nha.
Mình biết các bạn hóng chương mới nhưng các bạn cũng thông cảm cho thời gian ăn ngủ của tác giả chứ, đúng không nè?
Ai cũng có gia đình và bản thân phải chăm sóc hết. Mình nghỉ đăng truyện 2 ngày thôi mà mình thấy cuộc sống của mình nó khỏe biết bao nhiêu. Ăn đủ, ngủ đủ đỡ mệt mỏi ngó lên app coi truyện tụt xuống hạng mấy, bao nhiêu lượt đọc...
Nói chung là đăng truyện trên app quá áp lực và mệt mỏi mà "cò không tiếng", phúc lợi bị cắt giảm đến thê lương. Nói chung là số không vẫn hoàn số không và bất công vẫn là bất công, dù có khó chịu buộc phải lên tiếng thì cũng vậy thôi nên chắc mình cũng dẹp sớm các bạn à. Cố gắng viết xong bộ này rồi bái bai cái app luôn. Cho nên các bạn thương Hạc, muốn tìm Hạc thì vui lòng qua Facebook: những câu chuyện của Hạc Giấy nhé.
Thân ái!