“Đưa họ về cho bà cả xử lý” - Bà Doja lạnh lùng ra lệnh bằng một câu tiếng Ai Cập.
Amy và Tinh Vân nghe không hiểu bà ấy nói cho đến khi hai người họ bị đưa đến trước mặt một người phụ nữ trẻ có gương mặt quý phái ăn mặc thanh nhã thì họ mới được bà Doja nói cho biết đây là vợ cả của chủ nhân, cũng chính là người có quyền lớn nhất ở đây nếu không có mặt Oda.
Sau cái vẫy tay đám vệ sĩ và bà quản đốc liền lùi ra. Bà cả này nhìn qua có vẻ là người phụ nữ nhã nhặn và học thức. Bà ấy biết nói tiếng Anh cho nên việc giao tiếp của hai người họ với bà cả cũng không gặp khó khăn gì. Bà ấy đưa tay ra hiệu cho hai người họ ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với mình.
Chờ hai người ngồi xuống, bà cả mới điềm tĩnh hỏi: “Vì sao hai người lại bỏ trốn?”
Bình thường Amy chỉ đứng trên ngọn cây nhìn xuống cho nên không được tận mắt nhìn thấy dung nhan chín bà vợ của Oda, nay được nhìn thấy trực diện thì cô chỉ có thể dùng một câu để hình dung: “Đẹp như thế này mà hắn còn đi lấy thêm vợ khác sao?”
Không thấy Amy lên tiếng mà ánh mắt cứ mãi ngắm nhìn mình, bà cả liền mỉm cười hỏi lại lần nữa: “Vì sao các cô lại bỏ trốn?”
Tinh Vân lúc này mới ngẩng mặt lên, dịu giọng nói: “Thưa bà, chúng tôi không muốn làm việc ở đây. Chúng tôi muốn về nhà.”
Bà cả nhìn thấy nhan sắc của Tinh Vân thì liền sững sờ, cô gái Á Đông có khả năng khiến bảo bối nhỏ của chồng bà bị đánh thừa sống thiếu chết là đây sao? Quả là xinh đẹp hơn người. Đẹp đến mức khiến cho phụ nữ nhìn vào phải nảy sinh lòng đố kỵ còn đàn ông thì nảy sinh lòng ham muốn.
Bà cả nghĩ thầm rồi nhẹ giọng uy nghiêm nói vào vấn đề chính: “Các người được làm việc tại nơi tốt nhất của tòa thành, công việc nhẹ nhàng hậu đãi lại cao. Có biết bao người mong muốn được đến nhà chính làm việc mà còn không được. Vì sao lại bỏ trốn?”
Tinh Vân nghe xong liền lễ phép nói: “Thưa bà, chúng tôi không thuộc về nơi này thì dù ở đây có tốt cách mấy cũng không phải là nơi chúng tôi nên ở. Cũng giống như khi yêu một người, nếu người đó không thuộc về mình thì dù người ta có hoàn hảo đến mấy mình cũng không nên níu giữ.”
Bà cả là người thông minh cho nên ngay khi nghe Tinh Vân nói như vậy liền hiểu được ý của cô muốn ám chỉ điều gì. Bà mỉm cười, nhẹ giọng hỏi lại: “Ngươi không thích chủ nhân sao?”
Tinh Vân nghe xong liền khẳng khái đáp: “Tôi đã kết hôn rồi, cả đời này không có ý định tái hôn thì không cần để tâm đến bất kỳ người đàn ông nào khác.”
Bà cả nghe xong liền mỉm cười gật đầu nói: “Thì ra là như vậy.”
Im lặng một chút bà cả lại hỏi tiếp: “Chồng của cô có bao nhiêu vợ?”
Tinh Vân suy nghĩ một chút liền thành thật nói: “Trước khi gặp tôi anh ấy có rất nhiều mối quan hệ nam nữ nhưng sau khi chúng tôi gặp và yêu nhau thì anh ấy chỉ có một mình tôi.”
Bà cả nhắm mắt khẽ gật đầu, gương mặt xinh đẹp thoáng buồn thốt ra một câu khen tặng não lòng: “Như vậy cũng là may mắn hơn tôi rồi. Ít nhất chồng của cô còn biết điểm dừng. Còn anh ấy thì không có điểm dừng.”
Tinh Vân và Amy nghe xong đều hiểu bà cả đang muốn nói đến tính trăng hoa của Oda. Nói về khía cạnh này thì cả Amy chưa bao giờ chiến bại cũng phải đầu hàng gọi hắn là cụ chứ nói gì là vợ hắn thì sao có thể không đau.
Tinh Vân mặc dù biết bà cả không tranh giành nhưng có người phụ nữ nào chịu nổi cảnh lạnh nhạt của chồng đối với mình và tỏ ra yêu thương người phụ nữ khác trước mặt mình mà bản thân cũng không thể làm được gì. Đáng nói hơn là không phải đau một lần mà phải nhân đến chín lần mới ra được nỗi đau đớn bẽ bàng. Chỉ nghĩ đến thôi Tinh Vân đã thấy nhói tim rồi chứ đừng nói một cô gái yếu đuối như cô sẽ có khả năng sống được trong hoàn cảnh này. Đúng là bất hạnh của phụ nữ trên khắp Thế Giới này chỉ có hơn nhau chứ chưa từng thua kém đi chút nào.
Nghĩ đến đây, Tinh Vân liền chùn lòng. Ánh mắt cô lộ ra vẻ xót xa khi nhìn bà cả. Bà cả vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chậm rãi kể lại câu chuyện của mình: “Trước đây tôi từng là bạn học Đại học với anh ấy. Chúng tôi đã từng yêu nhau cả một thời thanh xuân cho nên tôi cam tâm tình nguyện kết hôn với anh ấy mặc cho gia đình tôi phản đối rằng anh ấy là đứa con không được thừa nhận thì tôi vẫn chọn ở bên cạnh người mình yêu. Phụ nữ khi yêu không phải nên như vậy sao?”
Tinh Vân hoàn toàn có thể hiểu được tình cảm của bà cả đối với Oda. Cũng giống như tình cảm của cô đối với Đoàn Nam Phong, chính là mối tình đầu không dễ quên cũng không dễ buông tay dù trải qua rất nhiều cay đắng.
\-\-\-
Hi cả nhà, chương cuối của bão 23 chương đây ạ. Hẹn gặp lại các bạn sau khi bộ truyện của mình đạt 7M lượt đọc hoặc 23 chương này đủ 600 likes, tùy coi cái gì đến trước.
Để mau cán mốc 7M lượt đọc, mời các bạn tích cực giúp Hạc Giấy tăng tương tác bằng cách chia sẻ về Facebook hoặc nhóm hội và giới thiệu cho bạn bè cùng đọc....
Để đủ 600 likes/ mỗi chương, vui lòng bấm like đầy đủ.
Khi nào cán mốc thì các bạn qua facebook nhắc mình bão 7 chương tiếp theo nhé!
Xin chào và mong sớm gặp lại các bạn nha.
Chúc cả nhà ngủ ngon.