Amy tròn mắt hỏi lại: “Lấy cái gì để mở khóa đây? Trong tay chúng ta không có thứ gì cả.”
Khóe Tinh Vân liền kéo lên một đường cong, tỏ vẻ bí hiểm nói: “Chúng ta còn một vật để mở được khóa.”
Não Amy liền hoạt động hết công suất nhìn từ đầu đến chân của Tinh Vân xem có vật gì xài được nhưng vẫn là không nghĩ ra. Tinh Vân cười cười, quay người vào phía trong, kéo áo lên và bắt đầu dùng hết sức lấy cọng kẽm từ trong chiếc áo nâng ra.
Vừa lấy cô vừa kêu lên: “Sao lại cứng thế này? Loại áo này may chỉ gì mà tốt như vậy chứ?”
Tinh Vân hì hục một lúc vẫn không tháo ra được, cô tự thề với lòng: “Lần sau mình sẽ không mua hàng hiệu cao cấp nữa. Khó rách như vậy ai chơi được.”
Cuối cùng, cô buộc miệng lên tiếng: “Nam Phong, giúp em.”
Giọng của Tinh Vân vừa ấm áp vừa ngọt ngào khiến cho ai nấy đều òa lên trêu chọc. Lập Thế Khang cũng thừa cơ lên tiếng: “Nè bà chị, lúc nãy còn rủa chúng tôi là sư tử đực. Sao bây giờ lại ngọt ngào như vậy?”
Tinh Vân liền đáp lại: “Bây giờ đang nhờ vả nên phải nói ngọt.”
Đoàn Nam Phong nhìn gương mặt hết ý kiến và bất mãn của Lập Thế Khang thì liền cười nói: “Cậu cũng nên quen đi. Phụ nữ sớm nắng chiều mưa là chuyện bình thường mà.”
Lập Thế Khang nghe xong liền nói lại: “Cái này đâu phải sớm chiều, chỉ mới mấy phút thôi mà. Thay đổi nhanh như vậy mà anh cũng chiều theo được. Thật hết ý kiến.”
Lập Thế Khang nói xong thì Đoàn Nam Phong cũng chỉ biết cười cười quay qua đáp lời Tinh Vân bằng một cái giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào không kém: “Em cần anh giúp gì?”
Cả đám người lại có dịp òa lên lần nữa. Tinh Vân không đáp lời anh, lập tức chìa sang phòng giam của anh chiếc áo xinh xắn. Đoàn Nam Phong liền tưởng cô có ám hiệu gì nên giật mình nói: “Bé con, bây giờ không phải lúc.”
Tinh Vân liền đáp lại: “Nam Phong, em không có hứng thú nghĩ đến chuyện khác. Anh làm ơn đừng dùng đầu gối suy nghĩ nữa. Mau động não coi.”
Đoàn Nam Phong nhanh miệng trả lời: “Não anh thấy cái áo này của em thì nó đặc luôn rồi, làm sao động được nữa.”
Tinh Vân liền lên tiếng mắng: “Anh thật là...”
“Là cái gì?” - Đoàn Nam Phong thấy Tinh Vân nói lấp lửng thì liền hỏi lại.
Tinh Vân bĩu môi nói ra mấy chữ: “Sư tử đực.”
Lời vừa phát ra cả đám lại có dịp cười khúc khích.
Tinh Vân bị bọn họ trêu chọc thì liền hờn dỗi nói với anh:“Mau giúp em lấy cọng kẽm trong đó ra rồi trả lại áo cho em.”
Đoàn Nam Phong ngẩng người môột lúc rồi ậm ừ hỏi tiếp: “Bé con, em định chơi trò gì?”
Tinh Vân liền hào hứng đáp: “Em muốn lấy cọng kẽm đó ra để mở khóa nhà giam và mấy cái cùm chân cùm tay đang đeo.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền thấy đầu óc sáng bừng. Hai mắt anh sáng lên, vui vẻ nói: “Phải ha, chỉ cầm một cọng kẽm là được rồi. Bé con, em thật quá thông minh.”
Tinh Vân cười cười khiêm tốn nói: “Không phải lúc khen tặng, mau giúp em rút cọng kẽm ra đi.”
Đoàn Nam Phong gật đầu nói ra một tiếng “được” rồi vui vẻ làm theo lời cô. Quả như Tinh Vân đoán, tay của Đoàn Nam Phong khỏe hơn cô cho nên anh có thể dễ dàng đẩy cọng kẽm xuyên qua lớp vải dày rồi nhẹ nhàng rút hai cọng kẽm ra ngoài. Sau đó, anh liền trả lại áo cho Tinh Vân. Trước khi trả lại áo cho cô, anh còn biến thái đến mức đưa lên mũi hít hà.
Lập Thế Khang thấy vậy liền lắc đầu bĩu môi tỏ vẻ chê bai rồi nói vọng qua nhà lao bên kia: “Amy, em có cần anh giúp rút kẽm ra hay không? Mau đưa áo cho anh.”
Amy liền cười nói: “Cám ơn anh, em đã rút xong rồi. Trò con nít.”
Lập Thế Khang “ừ” nhẹ một tiếng. Chút nữa anh đã quên vợ anh là sát thủ có một không hai.
Đoàn Nam Phong nhìn gương mặt méo xệch của Lập Thế Khang thì liền khinh khỉnh cười, lên tiếng châm chọc: “Có người ngay cả muốn cũng không được.”
Lập Thế Khang bĩu môi liếc Đoàn Nam Phong một cái không thèm đáp. Đoàn Nam Phong nhìn vẻ mặt giận dỗi như phụ nữ của anh thì càng cười lớn hơn nữa
Bốn cây kẽm nhỏ rắn chắc nhanh chóng được chia cho bốn phòng giam. Bởi vì xích tay và xích chân khá cũ cho nên bị rỉ sét và không dễ mở ra chút nào. Tám người cặm cụi, lọ mọ cầm cây kẽm đẩy vào cái ổ khóa rỉ sét và bắt đầu khựi rồi cạy, cạy rồi khựi. Người nọ làm cho người kia, người kia lại hồi hộp quan sát hướng dẫn. Nhìn qua tinh thần đoàn kết của tám người rất cao.
Nhưng mãi chẳng thể mở được ổ khóa ra khiến cho tinh thần của họ bắt đầu hoang man và bế tắc. Cho đến khi chiếc ổ khóa đầu tiên do Amy mở ra được cho Tinh Vân mới khiến cho niềm tin thoát khỏi nơi đây dâng cao trở lại.
“Amy, em dùng cách gì vậy? Mau chỉ cho mọi người đi.” - Lập Thế Khang khẩn trương lên tiếng hỏi.
\-\-\-
Hi các tình yêu, Hạc vẫn giữ nguyên lời hứa 300.000 likes thì sẽ có bão 23 chương. Cho nên mong các tình yêu hợp tác chút nha.
Các bạn không bấm like mà chạy qua đọc truyện khác rồi chờ full thì ai bấm sẵn like cho các bạn đọc? Sau khi full bộ này mình sẽ xóa mấy chương cuối (kể từ chương 200) và cũng không ghi ra bìa truyện là Full hay không đâu ạ. Cho nên làm ơn đọc và bấm like đầy đủ để tăng tương tác cho Hạc Giấy. Ai không đọc bây giờ thì phải chờ (rất lâu) đến khi mình cho ra sách mới đọc tiếp được hoặc không ra mà sẽ bay qua phần III luôn. Tùy tình hình.
Cho nên, làm ơn nhúc nhích ngón tay dùm nha quý vị. <3