Trong lúc Tinh Vân và Lập Thế Khang đang vật lộn với chuyến bay dài trong đêm thì ở Ai Cập đã bước sang ngày mới. Dorothy thức dậy vươn vai vài cái rồi đi rửa mặt đánh răng và xuống tầng dưới ăn sáng.
Khách sạn sang trọng, phòng ăn sáng cũng rất tiêu chuẩn nên cô cũng thấy dễ chịu sau một ngày dài đi đường vất vả. Lúc cô bước xuống phòng ăn dành cho khu vực phòng hạng nhất thì đã thấy Đoàn Nam Phong đang ngồi xem xét bản đồ. Trên bàn ăn là vô số giấy tờ. Đối diện anh là một người đàn ông da trắng đã già nhìn qua có vẻ là người có học vị cao. Hai người họ đang thảo luận vấn đề gì đó rất sôi nổi nên Dorothy cũng không tiện làm phiền.
Sau khi lấy bữa sáng xong quay lại thì thấy người đó đã rời đi. Dorothy chậm rãi bước lại chỗ bàn của Đoàn Nam Phong rồi nhẹ giọng hỏi: “Em có thể ngồi ở đây không?”
Đoàn Nam Phong nhấp ngụm cà phê rồi thu dọn mớ giấy tờ trên bàn lại để lấy chỗ cho Dorothy ngồi. Cô thong thả ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn anh khẽ nói: “Chào buổi sáng anh hai, đêm qua anh ngủ có ngon không?”
Lúc này Đoàn Nam Phong mới ngẩng lên nhìn cô, hai mắt anh lộ ra vẻ mệt mỏi và lo lắng cùng với quầng thâm rất đậm dưới mắt. Dorothy vừa nhìn đã biết tối qua anh không hề chợp mắt trong khi mình lại ngủ rất ngon.
Có chút áy náy trong lòng, Dorothy tự nghĩ: “Đúng là máu mủ thâm tình, không giống mình chút nào, nằm lên giường liền ngủ rất ngon. Mình phải học quen với việc có thêm anh chị mới được. Dù sao ba cũng mong mình và hai người họ sống hòa thuận với nhau. Mình không thể để cho ba lo lắng.”
“Cô đang nghĩ gì đó?” - Đoàn Nam Phong thấy gương mặt của Dorothy xa xăm đăm chiêu thì liền lạnh nhạt hỏi.
Dorothy liền giật mình cúi mặt xuống dĩa thức ăn rồi nhẹ giọng nói: “Không, em có nghĩ gì đâu.”
Đoàn Nam Phong quắc mắt nhìn cô cảnh cáo: “Đừng bao giờ có ý nghĩ lệch lạc. Nếu không đừng trách tôi.”
Dorothy nghe xong liền xị mặt nói: “Vâng, em biết rồi.”
Đoạn cô lại lẩm bẩm: “Mặt sắt như vậy, dữ tợn quá đi. Trong khi vợ anh thì tử tế biết bao.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nheo mắt nghiêm giọng hỏi lại: “Cô vừa nói cái gì đấy?”
Dorothy phùng đôi má căng hồng của mình, tròn mắt rồi cười giả lả: “Đâu, em có nói gì đâu. Em nói anh vừa tốt lại có vợ tử tế.”
Đoàn Nam Phong liếc cô một cái rồi uống thêm một ngụm cà phê nữa, chậm rãi nói: “Sau khi ăn sáng xong, chúng ta sẽ xuất phát đến khu vực khảo cổ. Phạm vi tìm kiếm sẽ từ khu vực khảo cổ đến khu đào bới di chỉ. Lúc nãy giáo sư của nhóm Nam Phương đã chỉ cho tôi vị trí chính xác. Tôi nghĩ hai người họ chỉ quanh quẩn trong khu vực này thôi. Cô sẽ chịu trách nhiệm chín trên chiếc trực thăng đi về phía Tây, còn tôi phía Đông, Michael và Ryan sẽ đi hai hướng Bắc - Nam. Cô còn điều gì chưa rõ không?”
Dorothy nghe xong liền hỏi lại: “Trực thăng này ở đâu ra vậy?”
Đoàn Nam Phong liền đáp: “Do tôi thuê từ Cairo mang đến đó.”
Dorothy gật gù rồi lẩm bẩm: “Vậy mà em tưởng anh có sẵn nhiều trực thăng như vậy.”
Tuy Dorothy nói rất nhỏ nhưng Đoàn Nam Phong vẫn nghe thấy. Anh nhàn nhạt nói: “Những quốc gia như Ai Cập việc làm ăn của Đoàn Thị vẫn chưa mở rộng tới.”
Dorothy không hiểu “những quốc gia như Ai Cập” trong miệng của Đoàn Nam Phong là những quốc gia như thế nào nhưng cô cũng ngại hỏi lại, cho nên chỉ ậm ừ để ăn cho nhanh bữa sáng.
Theo đúng kế hoạch đã định, bốn chiếc trực thăng lớn bay về bốn hướng quanh khu vực khảo cổ nhưng kết quả cả buổi sáng đến tận giữa trưa vẫn không tìm được chút manh mối nào.
Dorothy từ trên trực thăng nói vào máy phát tín hiệu: “Anh hai, chỗ em không có phát hiện. Nhiên liệu của trực thăng cần tiếp thêm hay chúng ta rút đội nha.”
Hai người còn lại cũng không có phát hiện gì. Thơi gian càng qua lâu gương mặt Đoan Nam Phong càng tái. Tuy nhiên, anh không thể tiếp tục để cho đội mình tìm kiếm được cho nên đành ra lệnh: “Rút về khách sạn.”
Sân thượng rộng lớn của khách sạn Oasis lần lượt đón từng chiếc trực thăng đáp xuống tiếp nhiên liệu. Mọi người xuống tầng dưới ăn trưa và bàn bạc tiếp kế hoạch tìm kiếm. Lần ra quân thứ hai có vẻ khả quan hơn khi Dorothy có ý kiến khoanh vùng khu vực từ khu vực khảo cổ đến Siwa.
“Em nghĩ nếu họ có bị lạc thì nhất định là lạc trong khu vực hướng về khu trung tâm Siwa chứ không lý nào lại lạc sang những nơi không liên quan.”
Đoàn Nam Phong cũng đồng ý với cô và mở rộng phạm vi tìm kiếm ở khu vực giữa Siwa và khu khảo cổ. Sau khi cả đội xuất phát tìm kiếm quanh khu vực này thi phát hiện một vật lạ trên sa mạc rộng lớn. Đó là chiếc xe mà Lâm Cát Vũ và Đoàn Nam Phương đã bỏ lại. Tuy mới mấy ngày nhưng chiếc xe đã bị cát lấp gần hết, phải nhìn kỹ lắm mới có thể thấy được. Đoàn Nam Phong liền thông báo cho đội mình để mọi người cùng đến chỗ có phát hiện.
\-\-\-\-
Nghe đồn sắp có bão. Tích cực bấm like nào các tình yêu ơi!