Lúc Hoàng Thời tỉnh lại thì đã nghe quản gia Hạ nói về chuyện này. Thật lòng ông không muốn diệt hậu của gia đình Lucas Ngô nhưng Hoàng Gia Khiêm đã ra tay trước một bước. Ông không trách cháu ngoại của mình ngược lại nhìn thằng bé bằng một ánh mắt khác. Hoàng Gia Khiêm có tính cách nhu hòa, trầm tĩnh. Anh không chỉ thông minh chăm học, có dũng có mưu mà khi cần thiết cũng ra tay vô cùng tàn độc. Hoàn toàn là một người xứng đáng bước lên thay vị trí của ông. Cho nên, vào cái lúc ông bất ngờ xảy ra tai nạn, ông đã lập di chúc để lại công ty cho Hoàng Gia Khiêm để lỡ khi ông gặp chuyện bất trắc thì còn có người gánh vác.
Khác với đứa cháu ngoại gái có tính tình lương thiện thì sự mạnh mẽ của Hoàng Gia Khiêm là cái mà Hoàng Thời kỳ vọng. Hoàng Thiên trước sau cũng chỉ có một mình Hoàng Gia Khiêm đảm đương nổi. Mặc dù sau này ông nhận lại đứa cháu nội là Hoàng Cao Thừa Hiên thì ông cũng không nghĩ hắn qua được tài năng quản lý và trí dũng của Hoàng Gia Khiêm. Không phải gia tộc giàu có nào cũng coi trọng huyết mạch, Hoàng Thời là người coi trọng năng lực và có cái nhìn anh minh cho nên cái mà ông muốn chính là một người có khả năng phát triển công ty lớn mạnh hơn nữa. Cho nên, đến giờ phút hiện tại thì Hoàng Gia Khiêm vẫn là trụ cột vững mạnh nhất của Hoàng Thiên.
Giấc ngủ không tròn khiến Hoàng Thời - Hoàng lão gia trằn trọc cả đêm. Ở vào cái tuổi xế chiều, ông vẫn không dám đối diện với chuyện nói ra sự thật về ân oán với gia đình họ Ngô cho Tinh Vân nghe. Vậy mà không ngờ, năm xưa ông tha cho hai đứa bé con của kẻ bắt cóc lại chính là mầm họa đến gây chuyện với đứa cháu ngoại ông yêu thương.
Ông yêu thương Tinh Vân vì Tinh Vân giống với bà ngoại Thanh Xuân của cô, vẻ đẹp không sắc sảo nhưng nét quý phái hớp hồn của Thanh Xuân tựa trầm hương lan tỏa da diết mãi trong lòng người khác. Nói ông không có tình cảm với vợ mình cũng không đúng, chỉ là ông không thể ôm lấy khối băng lạnh lẽo sống hết đời càng không thể tha thứ cho những hành động của bà ta đối với Nhã Miên.
Nếu không gặp được Nhã Miên, có lẽ cuộc đời Hoàng Thời ông cũng vô vị và chán ngắt với công việc mỗi ngày, sẽ chỉ có vết thương lòng lấn cấn với vợ mà không biết cái gì gọi là yêu thương nồng cháy. Nhã Miên không đẹp bằng Thanh Xuân nhưng vẻ trong trắng ngây thơ của cô lại khiến ông chú ý. Nhất là cô lại một lòng yêu ông say đắm đến mức cái gì cũng từ bỏ: gia đình, danh tiếng, trinh tiết và cả hôn sự tốt đẹp.
Cái gì là yêu? Cái gì là hận? Bảy mươi tuổi rồi, ông vẫn không hiểu hết được. Chỉ biết đời người vô thường, ngày nào còn nhìn thấy người phụ nữ Cao Nhã Miên này nằm cạnh mình thì ông thấy an lòng sống tiếp.
Bà Cao Nhã Miên vốn rất nhạy cảm. Khi thấy chồng cựa quậy khó ngủ thì cũng thức giấc hỏi ông: “Lúc chiều anh lại uống trà sao?”
Gương mặt của Hoàng Thời - Hoàng lão gia lộ ra ý cười, khé gật đầu: “Trà của Tinh Vân pha.”
Bà Cao Nhã Miên chậc lưỡi một cái rồi nói: “Có được chén trà của cháu ngoại pha cho nên vui cả đêm không ngủ được phải không?”
Ông nghe xong cười cười rồi gật đầu nhìn bà, một chốc sau lại hỏi: “Nhã Miên, em có từng hối hận vì năm đó còn trẻ nên bồng bột mà theo anh hay không?”
Bà Nhã Miên nghe xong liền lấy làm lạ, hỏi lại: “Sao hôm nay anh tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Ông không trả lời câu hỏi của bà mà chỉ hỏi tiếp: “Nếu như năm đó, anh không bỏ vợ mà bỏ em thì em sẽ làm sao?”
“Hoàng Thời, hôm nay anh thật lạ. Tự nhiên lại hỏi em những chuyện này. Không phải năm mươi năm qua anh đã có đáp án rồi sao?”
Hoàng Thời ông nghĩ nghĩ một lúc rồi cười lớn, hóa ra ông thật chẳng phải là người có chút tự tin nào. Ông thừa biết nếu ông bỏ Cao Nhã Miên cô ấy sẽ nhảy lầu tự sát, ông cũng thừa biết Cao Nhã Miên yêu ông cho nên chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến ông. Ông không có được trái tim của vợ mình cho nên phần mặc cảm tự ti này khiến ông nghĩ ông không bằng người nghệ sĩ tài hoa kia. Dây dứt suốt một đời, hóa ra không hiểu được bản thân mình không có được trái tim của Thanh Xuân thì sẽ có trái tim của Cao Nhã Miên. Nếu cứ cố chấp giành lấy những thứ tình cảm không thuộc về mình thì chính là thất bại lớn nhất trong đời.
Hoàng Thời cầm lấy tay nhăn nheo của bà Nhã Miên, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn. Bất ngờ nhận ra rằng: tình cảm không tranh đoạt mới là bền vững nhất. Cao Nhã Miên không hối hận vì yêu ông, còn ông cũng không hối hận vì năm đó đã ngoại tình. Bởi vì ông cũng là con người, cũng khao khát một tình yêu trọn vẹn của riêng mình.
(*) Lời tác giả: Thật ra trong tình cảm, có rất nhiều người tham lam. Có người có một lại muốn hai. Có vợ lại muốn có thêm nhân tình. Những kẻ trăng hoa như vậy sẽ không bao giơ hiểu được hạnh phúc của tình yêu. Nhưng Hoang Thơi không phải ngươi trăng hoa. Từ` những chương đầu Hạc Giấy đã bật mí cho các bạn thấy sự việc về Hoàng Thời qua lời kể của cháu rể Đoàn Nam Phong. Nếu ông ấy là kẻ trăng hoa thích gái gú thì đã không thiếu nhân tình nhưng bao nhiêu năm vẫn nặng lòng vì một Cao Nhã Miên. Chắc chắn ông ấy có lý do của mình. Chỉ là vì cái tôi quá lớn hoặc vì giữ hình ảnh đẹp về Thanh Xuân trong lòng con cháu mà không kể ra với ai.
Về sau thì Cao Nhã Miên đã xuất gia quy y nhưng ông vẫn một lòng quyết ở bên cạnh cho bằng được. Đời người rất dài, có những thứ tâm niệm mà không thực hiện được sẽ không thể nào nhắm mắt. Một số bạn nói rằng già rồi thì chỉ nên làm bạn thay vì kết hôn bởi vì cũng không làm ăn được gì. Nhưng Hạc Giấy lại nghĩ, những người bạn đời sống cạnh nhau đến già cũng không phải để mần ăn được cái gì mà chỉ là tìm cảm giác quen thuộc khi sống cùng nhau. Đôi khi chỉ là cái giật mình thức giấc giữa đêm và nhìn thấy đối phương ngủ bên cạnh thì tự nhiên cảm thấy mình đã có được cả Thế Giới. Chúc các bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh Thế Giới của đời mình nhé. (>_*)
(*) Hạc Giấy không phải người Huế cho nên viết thoại đoạn này hơi sượng. Bạn nào người Huế thì giúp mình sửa để mình hiểu thêm nhé. Cám ơn các bạn vì đã đọc truyện của Hạc nha. Thân ái!