Cô gái không nói gì, chỉ phụng phịu quay đi. Lập Thế Khang mệt mỏi đưa tay vuốt trán của mình. Bất ngờ anh phát hiện ra một thứ từ trong lòng bàn tay khiến anh phải nhíu mày suy nghĩ.
Lập Thế Khang nhìn đám người Đoàn Nam Phong, Tinh Vân và cả con nhóc kia bước vào xe đi khỏi bằng vẻ hậm hực. Sau đó, anh cũng quay về xe của mình. Lần nữa mở lòng bàn tay ra xem vật trong tay rồi đưa lên nhìn ngắm thật kỹ càng. Sợi tóc màu đen nhánh nhưng chân tóc lại có một đoạn dài hơn hai centimetre (cm) màu bạch kim. Điều này khiến cho Lập Thế Khang băn khoăn suy nghĩ. Anh nhíu mày suy nghĩ rồi xâu chuỗi lại những chi tiết vừa trải qua.
“Mắt xám tro, tóc bạch kim và còn nữa... Vì sao bọn họ có thể thoát khỏi căn nhà gỗ đó? Bình an vô sự xuống đây trêu tức mình?”
“Bọn họ không phải là người được đào tạo làm sát thủ như Amy. Cơ bản không thể có kỹ năng tẩu thoát được căn nhà khóa chặt đó nhanh như vậy?”
“Còn nữa, nếu hôm nay bọn họ đã thoát ra được thì không lý gì năm đó Amy không thể thoát. Vậy thì cô ấy ở đâu? Vì sao không quay về Lập bang hoặc đi tìm Lâm Cát Vũ?”
Nghĩ ngợi một lúc, Lập Thế Khang liền lên tiếng hạ lệnh với trợ lý thân cận bên cạnh mình: “Điều tra về con bé dám làm mặt xấu trêu tôi.”
Người trợ lý hơi hơi nâng cặp kính rồi tủm tỉm cười thầm: “Hóa ra sếp như vậy mà chấp nhất con nít. Sếp một thân lang bạc, lạnh lùng trầm tính mà lại để bụng chuyện bị con nít làm mặt xấu trêu mình.”
Người trợ lý của Lập Thế Khang tuy đã cố nhịn nhưng không sao giấu nổi tiếng cười lí nhí phát ra miệng. Lập Thế Khang nheo mắt hỏi lại hắn: “Cậu cười cái gì?”
Lúc này người trợ lý mới đưa tay lên che miệng, cố nén tiếng cười và đáp lại rằng: “Thưa sếp, không có gì đâu ạ.”
Lập Thế Khang hậm hực quát lớn: “Điều tra về con bé đó. Tất tần tật mọi thứ không thiếu thứ gì. Có rõ chưa?”
“Vâng ạ.” - Người trợ lý nghiêm túc trả lời nhưng trong bụng thì tự hỏi: “Có cần điều tra xem cô ta ăn uống, tắm gội lúc mấy giờ hay không?”
Lúc Lập Thế Khang quay về dinh thự của nhà họ Lập thì trời đã quá đêm. Anh bước vào phòng làm việc của mình, chậm rãi mở tủ sắt và lấy ra chiếc hộp nhung đựng ngọc trai tím ra xem. Một linh cảm mạnh mẽ dấy lên trong lòng anh là Amy vẫn còn sống. Chỉ là anh không biết cô ấy ở đâu và cái con bé nhí nhố yếu ớt kia lại là ai.
Đêm đó, anh trằn trọc mất ngủ. Hình ảnh con bé làm mặt xấu trêu anh cứ lởn vởn trong đầu. Anh khó chịu đến mức ngồi dậy xoa đầu bứt tai vì không hiểu sao đêm nay anh lại không mơ thấy Amy mà lại là chỉ nhìn thấy cái con bé láo toét kia.
Bên ngoài kia, trời vẫn chưa sáng hẳn. Lập Thế Khang uể oải ngồi dậy bước về phía cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh yên tĩnh bên ngoài. Trước sau vẫn không đuổi được cái bộ mặt thè lưỡi của cô ta ra khỏi đầu.
Anh thở dài, bước ra phòng làm việc, chậm rãi ngồi xuống bàn, lấy giấy bút ra và bắt đầu nguệch ngoạc. Từng nét chì lướt trên trang giấy trắng, vẽ thế nào lại ra cái bộ mặt con bé thè lưỡi trêu anh. Bất giác phì cười.
Đặt chiếc bút chì xuống bàn, cầm ngắm bức tranh một lúc. Lập Thế Khang lại lần nữa phì cười. Năm năm qua, hôm nay là lần đầu tiên anh nở nụ cười đúng nghĩa là nụ cười. Cẩn thận cất bức tranh vào ngăn bàn, Lập Thế Khang đưa tay nhắn tin cho trợ lý: “Đã tìm được thông tin chưa?”
Người trợ lý tận tụy luôn để chuông từ tin nhắn hay cuộc gọi của sếp ở chế độ khẩn cho nên dù đang say ngủ vẫn bật dậy. Anh đọc tin nhắn xong gật gu nói: “Sếp à, mới có sáu tiếng, em không có năng lực lớn như vậy.”
Lập Thế Khang nhíu mà`y nhắn lại: “Tôi không có kiên nhẫn.”
...
Tại biệt thự Nebula, ba quý cô vừa được đưa về từ đồi chong chóng đang ngồi trên sofa của phòng khách lớn nhõng nhẽo kêu ca. Những người giúp việc không ngừng đem chậu nước, thuốc men hối hả ra vào phòng khách. Bác sĩ cũng được mời tới nhà chăm sóc cho ba quý cô.
“Nhẹ một chút!” - Dorothy nhăn mặt kêu lên.
“Da của cô ấy rất mỏng.” - Tinh Vân ngồi bên cạnh cũng chêm vào.
“Hình như răng của tôi bị mòn đi.” - Lưu Uyển Linh nhăn nhó hỏi vị bác sĩ đang kiểm tra vết thương trong miệng cô.
Vị bác sĩ thong thả trả lời: “Bên trong khoang miệng bị trầy xước dẫn đến nhiễm trùng. Có lẽ sẽ bị sưng to dẫn đến khó khăn trong ăn uống. Bây giờ tôi tiêm kháng sinh cho cô trước. Còn chuyện răng thì có lẽ ngày mai cô nên đến phòng khám của nha sĩ để họ giúp đỡ.”
Sau khi xong xuôi và hoàn tất khâu thăm khám thì các vị bác sĩ cũng lần lượt ra về. Ba quý cô trầy da tróc vẩy và một quý cô mang thai ngồi kể chuyện tẩu thoát rôm rả. Bữa tối dọn lên toàn là món súp hoặc cháo. Mỗi người cầm một chén vừa ăn lại vừa tán chuyện. Đoàn Nam Phong nhìn đồng hồ rồi lại chậc lưỡi tỏ vẻ nôn nóng vì không biết bao giờ cái đám nhiều chuyện này tan rã. Anh đưa mắt nhìn Lâm Thanh rồi khẽ chuyển sang hội đàn bà con gái phía kia, ngụ ý bảo Lâm Thanh hãy nghĩ cách đuổi bọn họ về nhà.
Lâm Thanh lúc này mới tiến lại gần chỗ của Lưu Uyển Linh, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi có chút chuyện muốn nói với Uyển Linh.”