Lưu Uyển Linh nghe theo Tinh Vân, thử nhìn đến những khe rất nhỏ giữa mép cửa và trần nhà. Quả là, giữa chỗ nối này được che kín đáo bằng một miếng nhựa trắng cùng màu với khung cửa khiến Lưu Uyển Linh không nhận ra được. Sau khi nghe Tinh Vân gợi ý, Lưu Uyển Linh liền đưa tay sờ vào thì mới thấy sự khác biệt về vật liệu, hơn nữa còn có thể giở lên. Không nghĩ nhiều, cô lập tức đưa tay giở miếng nhựa lên.
“Em thấy rồi.” - Lưu Uyển Linh kêu lên rồi ấn mạnh tay bật mở cái khóa.
Căn nhà gỗ nhỏ này, vốn là căn nhà chung được bọn người trong hắc đạo xây để giao dịch làm ăn. Năm đó, vì nơi Amy bị bắt gần khu vực này cho nên Đoàn Nam Phong đã chọn nơi này làm nơi giao dịch con tin.
Sau khi nơi này bị cháy gây ảnh hưởng nặng đến những khu vực lân cận thì Lập Thế Khang đã bỏ tiền ra tu sửa và bồi thường thiệt hại cho chính quyền nơi đây. Đương nhiên anh cũng mua luôn mảnh đất này và xây một căn nhà giống y chang kiểu mẫu của căn nhà năm xưa. Lòng thù hận đến mức cực đoan khiến anh không thay đổi bất kỳ chi tiết nào trong căn nhà cũng như loại cửa sổ được dùng.
Khi cánh cửa áp mái được đẩy lên. Lưu Uyển Linh liền bám theo mép của cửa sổ rồi lên lên. Tinh Vân ở phía dưới liền đưa bàn tay ra, mạnh mẽ kêu: “Uyển Linh, bước lên tay chị.”
Uyển Linh lúc đó không nghĩ ngợi hay ngần ngại gì nữa đã nhanh chóng bước lên hai bàn tay của Tinh Vân. Tinh Vân cẩn thận nâng tay để Lưu Uyển Linh tạo đà leo ra bên ngoài.
Sau khi leo ra ngoài, cô liền tháo thắt lưng thả dây xuống cho Tinh Vân bám lên. Tinh Vân tạ ơn trời là vì Lưu Uyển Linh mặc quần jean. Nếu cô ấy mặc váy áo như cô và Dorothy thì chắc chắn họ sẽ không thoát được.
Tinh Vân leo lên được nửa đường, liền kêu Dorothy bám vào chân mình. Dorothy nghe thấy liền bám chặt vào chân cô.
“Uyển Linh, em còn giữ nổi không? - Tinh Vân ngửa mặt lên hỏi.
Lưu Uyển Linh liền nói vọng xuống: “Em thắt dây nịt vào một thanh sắt của mái nhà. Em không biết nó có chắc không nhưng hai người hãy leo lên nhanh đi.”
Thấy Tinh Vân gần đến nơi, Lưu Uyển Linh liền đưa tay ra kéo cô lên. Khi Tinh Vân bám được một tay lên thành của mái nhà thì cô cũng đưa tay còn lại để kéo Dorothy lên. Cuối cùng ba người họ đồng tâm hiệp lực cũng leo ra được bên ngoài.
Vừa leo ra khỏi mái nhà, chưa kịp thở thì phải tuột xuống đất ngay để thoát ra khỏi khu vực này càng nhanh càng tốt.
“Chúng ta phải nhảy thật sao?” Lưu Uyển Linh ngờ vực hỏi.
Tinh Vân liền nói: “Không còn cách khác. Chỉ có thể dựa vào số mạng.”
Dorothy lúc mày liền nói: “Phải nhảy từ phía sau. Bởi vì phía sau ngôi nhà này có rất nhiều cây bụi thấp. Như vậy chúng ta sẽ không bị gãy tay gãy chân hay mất mạng. Nhưng các chị phải nhảy thật xa để khi bom nổ thì không bị sức nóng làm hại.
Lưu Uyển Linh và Tinh Vân đều rất muốn hỏi vì sau Dorothy biết những điều này nhưng họ không còn thời gian. Ý nghĩ lúc này chỉ là nhảy cho xa và cho nhanh. Nghĩ xong, ba người cùg nhau nhảy ra xuống.
Sau cú nhảy đau đớn đó, bọn họ cứ nghĩ bom sẽ nổ nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng bom nổ cho nên liền nén đau lật đật ngồi dậy và chạy thật nhanh.
Dorothy lúc này rất nhanh miệng: “Chạy theo em, hướnng này sẽ có con đường tắt.”
Hai người còn lại không nghĩ nhiều cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy theo Dorothy. Nhưng quái lạ thay, sau khi họ băng theo con đường mòn rời khỏi căn nhà gỗ rồi mà mìn vẫn chưa nổ.
Hóa ra là do Đoàn Nam Phong chưa đến nên Lập Thế Khang chưa bấm nút điều khiển thời gian. Cái mà ba cô gái nghe thấy chỉ là đồng hồ cơ học của quả mìn. Nó được cài đặt sẵn để tránh cho trường hợp đánh mất thiết bị kích mìn thì quả bom cũng sẽ tự nổ. Cứ ba mươi phút thì đồng hồ sẽ tự động đếm giờ. Đếm đến một trăm tám mươi vòng thì dù không cần kích nổ quả mìn cũng sẽ tự nổ.
Nếu không để ý kỹ thì người thường sẽ không sao nghe ra được âm thanh này. Năm đó tuy Amy cũng nghe ra được tiếng tít tít này nhưng vì là lần đầu tiên nhận biết tình hình và mất thời gian nghĩ cách thoát ra cho nên cô đã thoát ra trễ khiến bản thân bị thương nặng.
Còn lần này, bản thân Dorothy cũng không biết vì sao lại biết được đường đi nước bước nơi đây. Mọi thứ cứ như đã ở sẵn trong đầu cô. Tuy có ngờ ngợ về chuyện này nhưng không cách nào nhớ ra được cho nên Dorothy cũng không nghĩ về nó nữa.
...
Phía chân đồi, Lập Thế Khang vẫn ung dung ngồi trong xe chờ đợi Đoàn Nam Phong. Đoàn xe của Lâm Thanh, Trần Khải Nam và vài người thuộc hạ cũng đỗ bên kia đường. Tất cả đều bị đặt vào tình huống nín thở căng thẳng chờ đợi.
Đoàn Nam Phong rồi cũng đến. Anh nhờ trợ lý rút vội số tiền mặt khá lớn từ tất cả các ngân hàng để đem đến giao cho Lập Thế Khang. Cũng như Lập Thế Khang năm đó, anh cũng vội vã, gấp gáp và lo lắng chạy đến chân đồi chong chóng.
Từ phía xa xa, những chiếc cối xay gió vẫn đều đều quay theo tua-bin. Trời đã tối hẳn, những chiếc cối xay gió to lớn kia vẫn ngày đêm làm việc đang dần ẩn mình trong màn đêm. Không khí càng gần đến lúc Đoan Nam Phong xuất hiện càng căng thẳng hơn. Ai nấy đều lo lắng không biết rôi sự cố năm xưa nay có trở lại hay không? Nếu như sự việc năm đó tái diễn trở lại thì Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang sẽ còn đánh nhau đến mức nào? Không ai biết được.
Năm đó, khi những chiếc xe leo lên đồi chong chóng được nửa đường thì mìn mới nổ nhưng lần này lại khác. Đoàn xe của Đoàn Nam Phong vừa đến nơi, anh đã nhìn thấy chiếc xe cao cấp của Lập Thế Khang đỗ phía bên kia đường. Cửa kính xe hé mở lộ ra khuôn mặt điển trai của người đàn ông da trắng có một nửa dòng máu châu Á. Gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của anh hướng về phía Lập Thế Khang. Phía bên kia, Lập Thế Khang đắc chí nhìn anh rồi đưa cho anh xem kít nổ trong tay mình.
Đoàn Nam Phong vừa nhìn qua đã biết vật trong tay Lập Thế Khang là gì. Gương mặt anh phút chốc tái xanh. Anh cắn môi hét lên: “Thằng khốn, mày định làm gì?”
Chưa có câu trả lời thì tiếng mìn nổ đã vang lên. Bi kịch lại lần nữa diễn ra.