Bà Nhã Miên nghe xong liền cười cười nhìn Tinh Vân khen ngợi: “Cái miệng của Tinh Vân chỉ toàn nói ra đạo lý thôi. Nói câu nào cũng khiến người khác vui vẻ.”
Tinh Vân nghe xong liền cầm điện thoại nhắn một cái tin cho trợ lý của cô. Đoạn cô lại nhắn tin đặt lịch khám thai cho Yên Di rồi hí hửng nói: “Con đã đặt được chỗ khám thai và siêu âm cho Yên Di ở bệnh viện tư gần đây vào ba ngày sau. Như vậy có khi bác sĩ sẽ tiết lộ một chút về giới tính đứa bé để chúng ta dễ mua quần áo và đồ đạc cho nó.”
Nhìn thấy Tinh Vân hí hửng, bà Minh liền lên tiếng: “Coi con vui như chính mình sắp sinh em bé vậy. Mau kiếm thêm một cô công chúa nữa cho đủ nếp đủ tẻ.”
Tinh Vân nghe xong cười hì hì. Không khí buổi sáng của gia đình Tinh Vân khiến cho Yên Di phần nào cảm thấy tự tin hơn. Họ không ghét bỏ, không kỳ thị cũng không trách cứ cô mà ngược lại còn vui vẻ chào đón cô như một thành viên trong gia đình. Đến bây giờ Yên Di vẫn cứ nghĩ bản thân mình đang nằm mơ khi được bước vào nhà họ Hoàng với danh phận là vợ của người đàn ông cô vốn yêu thích từ lâu.
Yên Di đưa tay chạm vào bụng mình bất giác mơ hồ nhớ đến hắn, người đàn ông có nụ cười đẹp đến lóa mắt. Đặc biệt cười rất sảng khoái vào những lúc trêu chọc cô.
...
Những ngày tiếp theo đó, bà Minh ngày nào cũng mang thức ăn ngon đến tẩm bổ cho cô. Bà nội của Tinh Vân trước nay vốn thương Yên Di, nay lại biết cô làm chị dâu của cháu nội ruột thịt của mình thì càng vui vẻ hơn.
“Tốt quá rồi, cuối cùng bà cũng có thể tiếp tục cùng con đi chùa cầu tự.” - Bà nội Tinh Vân vừa nói vừa nghĩ về khoảng thời gian trước ba vẫn cùng Yên Di đi chua chép kinh.
Tinh Vân nghe xong liền nhanh miệng hỏi: “Bà nội à, Yên Di đã mang thai rồi. Còn cần cầu thêm nữa sao?”
Bà nội cô vừa vuốt vuốt lưng Yên Di vừa nói: “Một đứa làm sao đủ. Nhà chúng ta đâu có thiếu chỗ ở. Tranh thủ lúc còn trẻ bừng bừng khí thế mà sinh vài chục đứa cho vui nhà vui cửa.”
Nghe bà nội nói xong, Tinh Vân và Yên Di liền chừng mắt nhìn nhau. Mồm há to đến nỗi có thể nhét cả quả trứng gà vào miệng. Bà nội cô cũng kinh ngạc không hiểu sao hai đứa cháu lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Cho nên liền hỏi lại: “Có cái gì mà các cháu thấy lạ. Ngày xưa mẹ của bà cũng sinh mười hai đứa. Nhà họ Cao tính luôn tì thiếp thì sinh ra cũng ba chục đứa. Chỉ có điều mỗi mình ông chồng của ta là con trai dòng chính thất nên được nhiều của cải cũng gánh nhiều trách nhiệm. Thời này không hiểu phụ nữ sống kiểu gì mà nhà nào cũng chỉ có một hai đứa. Thật uổng phí giống nòi.”
Tinh Vân nghe xong vạch đen đầy trán, mây giăng đầy đầu. Yên Di nghe xong cũng hơi ớn. Dẫu sao cô cũng chưa từng sinh qua em bé. Nghe người ta nói chết đi sống lại thì tự nhiên phát hãi. Nhìn sắc mặt tái mét của Yên Di, bà nội Tinh Vân liền trấn an cô: “Yên Di, cháu không cần phải lo. Sinh được một lần thì lần sau dễ lắm. Đến lần thứ ba thì không thấy đau đâu. Cứ như vậy mà phát huy.”
Bà Minh ngồi bên cạnh nghe xong cũng che miệng cười không kịp. Chỉ có Yên Di là bị dọa đến cả người cứng đờ. Bà Minh lúc này mới lên tiếng: “Yên Di, con không cần lo lắng. Cứ để tự nhiên đi. Quan trọng nhất vẫn là sức khỏe. Hôm nay mẹ có đem đến rất nhiều thuốc bổ cho con bồi dưỡng cho thai nhi. Mấy tháng đầu phải ăn uống cho đầy đủ thì đứa bé sau này sẽ không kén ăn mà còn dễ nuôi nữa.”
Nói đến đây bà liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho người trợ lý của mình đang ở dưới bếp hâm lại thức ăn, mang lên cho Yên Di. Ít phút sau, chén canh sâm thơm phức được bê lên. Có lẽ do tâm lý mấy hôm sống ở đây thoải mái nên cô ăn khá ngon miệng.
Bà Minh hài lòng nói thêm: “Ăn như vậy có phải tốt hay không! Sắp tới Gia khiêm đi công tác quay lại đây ta sẽ nói với nó chuyện cho con ở Los Angeles đến khi sinh em bé. Chứ bay về Chicago thì nó lại không có thời gian chăm sóc con. Con thấy thế nào? Xa chồng vài tháng có an tâm hay không?”
Yên Di đang ăn uống ngon lành nhưng khi nghe đến chuyện bà Minh gọi hắn là chồng của cô thì cô liền dừng lại. Tự nhiên đỏ mặt.
Tinh Vân lúc này mới ở ngoài nhảy vô bênh vực: “Mẹ à, con tin tưởng nhân phẩm của anh Khiêm. Anh ấy sẽ không mèo mỡ lăng nhăng đâu cho nên Yên Di ở đây với chúng ta là tốt nhất.”
Chưa đợi Yên Di có ý kiến, bà nội Tinh Vân cũng nói ngay: “Phụ nữ có thai và sau khi sinh kỵ nhất là ở gần đàn ông. Lúc mang thai mà lửa dục của đàn ông khó nhịn thì sẽ hư đứa nhỏ. Sau khi sinh mà không cử thì lại hư người mẹ. Chết chứ không đùa.”
....
Hi các tình yêu của Hạc Giấy!
Các bạn đọc xong vui lòng ấn like và để lại bình luận để mình biết các bạn đang hóng nhé. Đừng quên thả 5 sao cho Hạc nhe các bạn. 4.7 sao hoài buồn điên đảo luôn á.Hẹn gặp các bạn tại facebook của mình nha: những câu chuyện của Hạc Giấy.