Một tuần sau, Lâm Thanh vội vã từ New York bay về. Từ ba ngày trước khi không gọi được cho Lưu Uyển Linh thì cả người anh đã nóng bưng như ngồi trên lửa nhưng vì công việc ở New York chưa xong nên anh chưa thể rời khỏi. Ngay khi Lâm Cát Vũ đường hoàng thắng chiếc ghế tổng tài của Lâm Thị thì anh mới vội vã bay về tìm Lưu Uyển Linh. Chỉ tiếc, cô không nghe lời anh mà bỏ đi không một lời từ biệt.
Tài khoản ngân hàng bị khóa, mạng xã hội thì đóng, số điện thoại cũng không liên lạc được. Lưu Uyển Linh chính là một lòng muốn trốn tránh tất cả mọi người. Nhớ cô là một, lo cho cô đến mười. Anh đi dò la tin tức ở cục xuất nhập cảnh thì biết cô không xuất ngoại nhưng cũng không biết cô đã trốn ở đâu.
Người duy nhất biết được chỗ ở của Lưu Uyển Linh chỉ có Đoàn Nam Phong nhưng nhiệm vụ tiếp theo, anh không để cho Lâm Thanh đi làm.
“Cậu chủ, cô Uyển Linh hiện đang sống tại phía Tây thành phố Los Angeles trong một khu dân cư trung lưu. Người của chúng ta đã biết chính xác căn hộ mà cô ấy ở cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.” - Trong phòng làm việc của Đoàn Nam Phong, Trần Khải Nam sắc mặt bình thường, điềm nhiên báo cáo quá trình theo chân Lưu Uyển Linh suốt thời gian qua.
Đoàn Nam Phong ngồi tựa lưng vào chiếc ghế da rộng lớn, một tay đặt hờ ở chân mày, tay còn lại gõ bàn suy tính rồi trầm tĩnh nói: “Cho người theo dõi hành động của Lập Thế Khang. Chọn nơi hắn hay lui tới, vắng vẻ thì ném Lưu Uyển Linh vào người hắn.”
Trần Khải Nam nghe xong liền lên tiếng phân vân hỏi: “Cậu chủ, chúng ta nhất định phải làm vậy sao?”
Đoàn Nam Phong hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lại ghế, hai mắt khép hờ , chậm rãi gật đầu. Dù Lưu Uyển Linh không tự động dọn ra khỏi nhà Lâm Thanh thì khi anh điều Lâm Thanh rời khỏi Los Angeles cũng đã có ý định bắt cô ta. Chỉ khác biệt ở chỗ nếu Lưu Uyển Linh tự động rời đi thì cô ấy được sống thêm vài ngày nữa.
Trần Khải Nam nhìn thấy mệnh lệnh anh ra hiệu mà không thể tin được đây là người mà trước nay cậu chủ của anh vẫn theo đuổi và một hai muốn cưới.Trần Khải Nam không hiểu hết nội tình chỉ chậc lưỡi nói: “Nhưng mợ chủ cũ dẫu sao cũng là người xưa của cậu. Không yêu được thì thôi, sao cậu nỡ xuống tay với một cô gái yếu đuối như vậy?”
Đoàn Nam Phong nghe qua liền cảm thấy ong ong lỗ tai. Anh chưa từng nghĩ là đến giờ phút “nước sôi lửa bỏng” này còn có người nghĩ anh vì không yêu được mà trả thù Lưu Uyển Linh. Anh chậc lưỡi lắc đầu tức giận mắng: “Đến khi nào thì cậu có được một chút trí tuệ như Lâm Thanh hả?”
Trần Khải Nam gải gải đầu khó hiểu, nghĩ nghĩ: “Mình có hỏi gì sai hay sao? Rõ ràng là cậu chủ trước nay chỉ yêu mỗi cô Uyển Linh kia. Nay cho dù có lấy vợ khác thì cũng không nên đem người cũ bắn bỏ. Làm như vậy quả thật là quá tuyệt tình mà.”
Đoàn Nam Phong nhìn vẻ mặt dài thườn thượt ngây ngây ngô ngô của Trần Khải Nam thì liền mệtt mỏi lắc đầu nghiêm giọng hạ lệnh: “Việc của cậu là phái thêm những tay súng thiện xạ. Từ phía xa quan sát đúng lúc Lưu Uyển Linh chạm mặt Lập Thế Khang thì bắn chết cô ta. Sau đó dọn dẹp sạch sẽ hiện trường rồi quay về đây ngay lập tức. Không cần hỏi nhiều.”
Trần Khải Nam vẫn chưa hiểu vì sao cậu chủ của mình lại an bày như vậy. Nếu một phát bắn chết Lập Thế Khang thì có phải đỡ nhọc công bắt cóc Lưu Uyển Linh rồi ném cho hắn hay không? Anh lại gải gải đầu, thắc mắc hỏi lại: “Vì sao chúng ta không trực tiếp bắn chết Lập Thế Khang? Bắn Lưu Uyển Linh chết thì hắn cũng không sợ chúng ta đâu.”
Đoàn Nam Phong lần nữa ngã người dựa vào ghế, cố giữ kiên nhẫn, chậm rãi nói: “Lập Thế Khang có thể vùng vẫy trong hắc đạo lâu như vậy là vì hắn luôn luôn cẩn thận. Cũng giống như tôi, khi ra ngoài, trên người chưa từng quên mặc áo chống đạn. Hơn nữa, xung quanh hắn vệ sĩ không phải để trưng bày. Khi có động, cái đám trăm tai nghìn mắt đó sẽ hứng đạn bảo vệ cho hắn. Muốn giết chết hắn chi bằng bắn chết Lưu Uyển Linh. Khi cô ta chết rồi, những người xung quanh hắn trước sau sẽ chạm vào thi thể cô ta. Vào cái lúc không có mang thiết bị bảo vệ, cả đám bọn nó sẽ bị lây nhiễm virus Wtv2556. Tôi chính là muốn dùng đạo người để trả cho người.”
Nói đến đây, khóe môi Đoàn Nam Phong gợn lên một tia cười nham hiểm. Sau khi phân phó việc này cho Trần Khải Nam, anh liền xách túi xách lên đi ra sân bay tư nhân và ngồi chuyên cơ đến New York chờ đón lô vũ khí và những sát thủ tăng thêm từ Brazil chở đến. Có thêm lô vũ khí và số sát thủ này, anh không lo không đối phó nổi với thế lực của Lập Thế Khang.
Trần Khải Nam bước ra khỏi văn phòng mà trán vẫn còn toát mồ hôi. Cậu chủ của anh xưa nay túc trí đa mưu, trù bị kế hoạch cũng không thua ai. Không ngờ đến cả việc dùng thủ đoạn cũng ra tay vô cùng thâm độc và lạnh lùng như vậy.
“Lưu Uyển Linh, không ngờ cô còn trẻ như vậy đã phải từ biệt ánh mặt trời. Chỉ trách số cô không may, bị đem ra làm con cờ thế mạng của hai thế lực hắc bang nguy hiểm.”
Trần Khải Nam tuy không nỡ xuống tay giết phụ nữ nhưng trước nay anh không bao giờ dám trái ý Đoàn Nam Phong cho nên liền tức tốc sắp xếp người đi lam nhiệm vụ.