Tuy cô đứng về phía Yên Di nhưng vẫn công bằng hỏi: “Nếu em cũng thích anh ta và anh ta cũng đồng ý cưới em thì tại sao em không vui?”
Yên Di lau nước mắt, ngẩng lên nhìn Tinh Vân cương quyết nói: “Anh ta không thích em, anh ta chỉ muốn chịu trách nhiệm. Cuộc hôn nhân như vậy, em không cần.”
Tinh Vân có chút bất ngờ khi nghe cô gái mới hai mươi tuổi mà đã có lập trường lớn để nói ra lời dũng cảm như vậy. Cô hơi sững người một chút, ngẫm nghĩ lời Yên Di nói: “Yên Di nói không sai, hôn nhân mà chỉ là trách nhiệm cho một lần sai lầm thì cũng sẽ giống như mối quan hệ của ba cô và bà Fancy. Kết quả này không ai muốn dẫm chân vào cả. Yên Di không muốn, Tinh Vân càng không để cô làm như vậy.”
Sau đó cô liền phấn chấn nói với Yên Di: “Yên Di, đừng lo, anh ta không thương em sẽ có người khác thương em. Chúng ta sẽ đi tìm cho đứa bé một người cha khác tốt hơn.”
Mặc dù Tinh Vân rất tò mò muốn biết cha của đứa bé là ai nhưng vì không muốn làm khó Yên Di cho nên cô đã không hỏi đến. Yên Di nhìn thấy sự cẩm thông của Tinh Vân thì cũng ráng kéo ra một nụ cười cứng ngắt trên gương mặt xanh xao để đáp lại người chị gái tốt bụng này.
Hai người nói chuyện một lúc Tinh Vân mới nghĩ đến Hoàng Gia Khiêm. Lòng cô lại chùn xuống, trước Giáng Sinh anh Khiêm còn cùng ông ngoại cô đi sang Columbia giải quyết chuyện ly hôn của Yên Di và Hoàng Cao Thừa Hiên, nhưng anh ấy cũng không có thêm tiến triển gì với Yên Di. Bây giờ nếu anh ấy biết Yên Di bị người ta cưỡng hiếp mang thai thì sẽ cảm thấy như thế nào?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tinh Vân bỗng trở nên khó coi. Cô áy ngại nhìn Yên Di, cắn môi hai cái, chặc lưỡi vài lần, đánh bạo hỏi: “Yên Di, em có chút nào thích anh Khiêm không?”
Yên Di khựng lại hồi lâu rồi liền quay mặt đi. Gương mặt cô phút chốc lạnh lẽo hơn thời tiết giữa mùa đông. Tinh Vân liền cho rằng cô không thích Hoàng Gia Khiêm. Viên đạn hôm ấy chỉ là tình cờ cô đỡ giúp anh. Tinh Vân nghĩ đến đây lại có gì đó không hợp lý. Trên đời này mấy ai có thể đỡ đạn cho ai mà gọi là “tình cờ” hay “vô tình”. Có là siêu nhân thì cũng không thể không cần nghĩ mà lao ra hứng đạn như vậy. Nói chi Yên Di chỉ là cô gái “chân yếu tay mềm”. Hơn nữa lúc ở trước cửa phòng phẫu thuật, anh Khiêm rõ ràng là đau lòng như vậy, chứng tỏ anh Khiêm thích Yên Di. Mà nếu đã thích thì có lý gì để không bảo vệ Yên Di mà để cho kẻ khác có cơ hội? Tinh Vân ngẫm nghĩ một chút rồi liền xâu xâu kết kết các sự việc lại với nhau. Cuối cùng cô “A” lên một tiếng, giật nảy người lên, sau đó lại rùng mình khó tin, ái ngại hỏi lại Yên Di: “Có phải người cưỡng hiếp em là... anh Khiêm không?”
Yên Di toàn thân cứng đờ, hai môi mím lại, ánh mắt sửng sốt nhìn Tinh Vân, sau đó cô lại rủ mi xuống, chớp nhẹ.
Dù cô đoán biết trước nhưng khi nghe Yên Di xác nhận cô vẫn không khỏi kinh ngạc. Người anh nuôi này của cô vừa chững chạc, vừa chu đáo, làm việc gì cũng cân nhắc rất kỹ, không ngờ lại có thể manh động làm ra chuyện cưỡng bức thiếu phụ như vậy. Nghĩ đến đây cô liền thở dài hỏi dò Yên Di: “Sao em lại nghĩ anh ấy cưới em vì trách nhiệm, nếu lỡ anh ấy yêu em thật thì sao?”
Yên Di nghĩ đến chuyện với Hoàng Gia Khiêm thì hai mắt ngấn lệ, lắc đầu nói: “Không có khả năng này. Anh ấy đã từ chối em ba lần. Nếu không có tai nạn ở chùa Liên Hoa, anh ấy cũng sẽ không quan tâm đến em.”
Tinh Vân bỗng nhiên ít nhiều hiểu ra dụng ý mà Đoàn Nam Phong nói mấy ngày trước. Anh nói có người nhờ cậy anh, người này chắc chắn là anh trai ngốc nghếch của cô rồi.
Tinh Vân vỗ vai Yên Di động viên: “Tình cảm có thể thay đổi mà. Lúc đầu không thích, về sau cũng đâu có ai chắc sẽ không thích. Bây giờ không thích, sau này có lúc sẽ thích. Em hãy tự tin lên, đồng ý gả cho anh ấy, như vậy có phải mọi chuyện sẽ êm đẹp không?”
Yên Di ngoài mặt là cô gái nhỏ yếu đuối nhưng kỳ thực trong chuyện tình cảm cô thực sự rất dũng cảm và có lập trường. Cô không xác định được tình cảm của Hoàng Gia Khiêm thì tuyệt nhiên không đến với anh.
Tinh Vân thấy Yên Di trước sau không tin được chuyện Hoàng Gia Khiêm yêu thích mình thì cũng không biết làm sao nói đỡ cho anh ta. Tinh Vân nghĩ bụng: “Ông anh này của mình trong tám tháng qua làm cái gì mà khiến cho Yên Di một chút tin tưởng vào tình cảm cũng không có. Biết từ đâu mà khuyên nhủ bây giờ?”
Tinh Vân gãi gãi đầu, rồi lại xoa xoa mi tâm nhìn Yên Di đang giọt ngắn giọt dài. Hộp khăn giấy trong phòng phút chốc thành một đống “hoành thánh” trước mặt. Sau khi khóc một trận thì Yên Di cũng bắt đầu bộc bạch.
“Đêm hôm đó, sau khi xong chuyện thì em đã khăn gói về nhà em ở Cartagena. Vậy mà anh ấy vẫn không tha cho em.” - Yên Di uất ức nói.
\-\-\-
Hi các tình yêu, các bạn đọc truyện xong đừng quên bấm like cho mình nhé. Bấm tất cả các hương luôn dùm mình chứ không phải chỉ chương cuối đâu nha. Please! Một cú chạm rất nhanh á.