“Tinh Vân, đừng giận anh nữa được không? Em có thể hoãn hôn lễ bao lâu cũng được. Anh sẽ chờ. Chỉ xin em đừng nói không chịu cưới anh. Anh không chịu nổi.” - Bất ngờ Đoàn Nam Phong tha thiết rỉ vào tai nàng.
Nàng nhích ra khỏi người hắn, tay vẫn giữ chặt tô cháo, chậm rãi nói: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi đi rửa dọn.”
Nàng bước đi nhưng một lúc sau nàng lại lần nữa mang thuốc đến cho hắn, nhẹ nhàng dỗ ngọt: “Uống thêm một lần nữa nào. Ngoan, há miệng ra.”
Hắn ngoan ngoãn làm theo lời nàng như đứa bé ngoan. Sau khi uống xong thuốc, hắn liền nổi máu dê kéo nàng lại gần hôn lên má nàng rồi tham lam di chuyển lên cổ nàng. Thời tiết cuối tháng mười hai ở Los Angeles se lạnh nhưng người hắn thì vẫn còn nóng hâm hấp. Tinh Vân lo hắn lại bị sốt như lúc nãy nên vội đẩy hắn ra đỏ mặt nói: “Anh đang bị bệnh.”
Hắn hôn lên trán nàng, thỏ thẻ hỏi: “Lúc sáng, anh có làm em thích không?”
Không nhắc thì thôi nghĩ lại nàng chỉ muốn đánh chết hắn. Hắn lấy con ra điều kiện với nàng, rồi hành hạ nàng đến trưa khiến toàn thân nàng đau nhức. Mới chia tay hắn vài ngày mà hắn như bị đói cả thế kỷ. Cứ dốc sức hành hạ nàng đến nỗi bản thân cũng phát bệnh. Bây giờ còn hỏi nàng thích không?
Nàng nhíu mày cắn môi giận dỗi đáp: “Anh hỏi làm gì? Giao dịch xong rồi. Mau khỏe lại rồi đưa tôi đi gặp con.”
Hắn bị mắng nhưng không giận, ngược lại còn nhếch môi cười cười hỏi một câu riêng tư : “Tinh Vân, tháng này em đến ngày chưa?”
Nàng xấu hổ đến phát bực rồi lên tiếng hờn lẫy: “Liên quan gì đến anh?”
Hắn cười tình nhìn nàng trêu chọc: “Anh thấy em rất dễ nổi giận. Anh đoán em đang mang thai.”
Một câu nói khiến Tinh Vân chấn kinh, gai óc nổi đầy người. Nàng xua tay phản bát kịch liệt : “Anh bớt ảo tưởng đi. Tôi không bất cẩn đến mức đó đâu.”
Người đàn ông bị sốt cao lúc nãy xem chừng đang khỏe lại nên đủ sức trêu chọc nàng: “Anh biết em rất cẩn thận vì em lo em mặc áo cưới không đẹp. Nhưng em không cần lo lắng, dù sao tháng sau chúng ta cưới nhau thì bây giờ em có thai cũng không lo không mặc vừa áo cưới.” - Đoàn Nam Phong khéo léo nhắc nhở nàng về đám cưới tháng sau của họ nhưng Tinh Vân chỉ lo nũng nịu dỗi hờn với hắn cho nên vội đứng lên nói: “Không cho nói chuyện đó nữa. Tôi đi uống thuốc tránh thai đây.”
Hắn nhìn nàng giận dỗi bỏ đi bất giác lại mỉm cười. Vợ của hắn lúc giận dỗi nhìn cũng rất đáng yêu.
Tối hôm đó vì nàng lo hắn nửa đêm bị sốt nên không an tâm để hắn ngủ một mình. Cho nên mềm lòng phá lệ lên ngủ cùng giường với sói. Cả đêm hắn không dám hiện nguyên hình sói mà chỉ dám làm con chó con dúi đầu vào ngực nàng ngọa nguậy. Chốc chốc lại mút mút nơi nhô cao của nàng qua lớp áo ngủ bằng ren gợi cảm. Nàng đang ngủ thì thấy bị nhột, mấy lần ấn đầu hắn ra nhưng được tí là hắn lại như cũ. Cuối cùng nàng mệt quá liền mặc kệ hắn. Người nào đó đang là bệnh nhân nên được ưu tiên liền đắc ý manh động kéo áo nàng ra trắng trợn mút lấy mút để thích thú ngậm đến sáng.
Lúc bình minh vươn mình, nàng cũng tỉnh dậy nhìn sang hắn xem hắn còn sốt không. Nhưng không ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, nàng liền tức giận hét rung rẫy cả một gian nhà: “Đoàn Nam Phong, anh làm cái gì đấy hả?”
(*) Lá này là loại lá có mùi đặc biệt mà Đoàn Nam Phong rất thích khi ngửi thấy trên người Tinh Vân. Bạn nào đọc Thiên Kim Bạc Tỉ chắc chắn sẽ biết.
\-\-\-\-\-\-
Hi các tình yêu của Hạc Giấy!
Bộ truyện Chị Vợ Anh Yêu Em này mình đã viết từ một năm trước. Đến giờ vẫn chưa xong và cũng có nhiều độc giả hóng đợi. Hạc Giấy rất xin lỗi các độc giả về chuyện này nha. Nhưng nói thật là Hạc rất bận cho nên thời gian dành cho sở thích viết truyện này cũng rất hạn hẹp. Và vì bận nên mình không có thời gian viết cho những cái thừa thải, nhảm nhí, vô vị, xàm xàm. Mỗi một câu chuyện, mỗi một tình tiết đều được mình chắt chiu suy nghĩ và cân nhắc chọn lọc để thông qua đó gửi gắm nhân sinh quan của mình vào tác phẩm.
Nếu nói về mục đích kiếm tiền hay thăng hạn trên App Mangatoon thì Hạc Giấy không có cửa đọ lại với những tên tuổi lớn có nhiều fans hâm mộ cho nên lý do để mình tiếp tục viết là vì có nhiều độc giả hóng đợi. Nếu một ngày không còn độc giả thì mình nghỉ khỏe luôn. Cho nên, Hạc thật mong số lượng độc giả của mình sẽ nhân rộng ra. Nếu các bạn yêu thích truyện của mình thì có lý do gì để không chia sẻ cho bạn bè mình cùng đọc để văn hóa Đọc - Viết tiếng Việt của chúng ta ngày càng phát triển. Phải không nè?
Cám ơn các bạn rất nhiều! Đừng quên tìm Hạc tại Facebook: "Những câu chuyện của Hạc Giấy" nhé!