Sáng hôm sau, Tinh Vân xuống nhà ăn sáng cùng ba mẹ nhưng không nhìn thấy bà nội thì cô liền lên tiếng hỏi: “Mẹ ơi, bà đâu rồi?”
Bà Minh vừa chỉnh sửa lại bình hoa trên bàn ăn vừa nói: “Bà nội cùng bà ngoại đi chùa tạ ơn vì thoát nạn ở chùa Liên Hoa lần trước. Sau đó sẽ đi Cartagena thăm Yên Di.”
“Vậy còn ông ngoại?” - Tinh Vân thấy lạ là lần này ông ngoại cô lại chịu để bà ngoại đi một mình cho nên liền hỏi thêm.
Bà Minh liền giải thích: “Ông ngoại đi Chicago rồi. Cuối năm nên công ty có nhiều sự kiện cần ông con đứng ra chủ trì. Mẹ còn lo đi cùng ba con đến Cao Thị cho nên năm nay chỉ có ông con và anh Khiêm lo mọi việc bên đó thôi.”
“Không ai nói gì với con.” - Tinh Vân làu bàu uất ức vì dù sao cô cũng là chủ tịch tập đoàn đương nhiệm.
“Vì ông ngoại nghĩ rằng con phải đi với Nam Phong đến Đoàn thị dự tiệc cuối năm nên không nói với con. Cho nên ông đành phải đích thân đi Chicago. Sau đó nghe nói cũng sẽ đến Cartagena thăm Yên Di và đón bà ngoại về.”
Tinh Vân nhăn mặt nói: “Mẹ à, con đã chia tay với Nam Phong rồi, con không đi cùng anh ta đến tham dự tiệc cuối năm đâu.”
Bà Minh lắc đầu nghiêm giọng nói: “Thiệp cưới đã gửi đi hơn một nửa, con nói mẹ phải làm sao đây? Còn bên nhà Nam Phong nữa. Chuyện kết hôn có phải chuyện đùa đâu.”
“Mẹ, con không thích mà. Con không lấy hắn!” - Tinh vân không nghe lọt tai câu nào, một mực lắc đầu ngang ngược nói.
Lúc này Cao Hiển Minh cũng từ ngoài bước vào phòng ăn, ông nhẹ giọng hòa hoãn xoa dịu con gái mình: “Được rồi, không lấy, không lấy. Bảo bối nói không thì ba sẽ làm chủ cho con. Được không?”
Tinh Vân liền mỉm cười ôm cổ ông nịnh nọt: “Cám ơn ba. Ba là tốt nhất”
Bà Minh lắc đầu nhìn hai cha con đứng về một phe, rồi bắt đầu càm ràm: “Chuyện này bà nội con mà biết xem sẽ thế nào! Tùy hứng tùy thích. Có phải con được nuông chiều quá rồi hay không?”
“Con có ba lo, con không sợ. Dù sao ba cũng là bảo bối của bà nội.” - Tinh Vân tinh quái nói lại. Bà Minh nhìn chồng rồi lại nhìn con ngán ngẩm lắc đầu bất lực không nói được lời nào. Con gái cứ ở vào cái tuổi hai mươi mấy thì đứa nào cũng như nhau. Nhìn thấy Tinh Vânh bà như thấy lại hình ảnh lúc trẻ của mình. Cũng y như vậy, ngang bướng và nũng nịu. Họa chỉ có ông chồng của bà là chiều nổi hai mẹ con.
Sau khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, Tinh như sực nhớ ra điều gì liền hỏi: “Mẹ à, Yên Di thế nào rồi? Thừa Hiên đã ly hôn với em ấy chưa?”
Bà Minh điềm tĩnh nói: “Bà nội và ông bà ngoại con lần này đi Cartagena cũng là vì chuyện này.”
Tinh Vân khẽ gật đầu rồi lại hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có biết trường nội trú Greenland ở Los Angeles hay không?”
Bà Minh và ông Minh liền chựng lại khó hiểu nhìn Tinh Vân hỏi: “Sao con lại hỏi chuyện này?”
“Mẹ, mẹ có biết không?” - Nhìn thái độ của ba mẹ thì Tinh Vân càng nóng lòng muốn biết.
Trước câu hỏi gấp gáp của con gái, ba cô liền lên tiếng: “Đó là trại trẻ mồ côi năm xưa ba ở.”
Tinh Vân há hốc mồm nhìn ông như không tin được vào tai mình. Mẹ cô cũng nói thêm: “Giáng sinh đầu tiên khi ba mẹ quen nhau, ba có đưa mẹ đến đó. Lúc đó, ba con đang làm việc ở Đoàn Thị và có đề xuất dự án xây lại ngôi trường này với ba của Nam Phong. Ba của Nam Phong thấy dự án thu nhận những đứa trẻ mồ côi trên khắp thế giới về nuôi dạy và làm nguồn lực cho Đoàn Thị là một kế hoạch hay ho cho nên dốc sức đầu tư vào ngôi trường này. Về sau mở thêm ở Los Angeles và nhiều nơi khác trên Thế Giới. Xét về mặt giáo dục, uy tín và rèn luyện đạo đức thì tất cả đều vượt chuẩn cho nên nhiều năm như vậy đã mang về rất nhiều nhân tài cho Đoàn Thị khiến Đoàn Thị hùng mạnh như bây giờ.”
Tinh Vân nghe xong lặng người rủa thầm: “Tên khốn Đoàn Nam Phong, hắn dám đưa con cô vào trại trẻ mồ côi. Đúng là tức chết mà. Nước Mĩ thiếu trường học hay sao, nhất định phải cho con cô vào đó. Rõ ràng ba mẹ đầy đủ lại bị gửi vào viện cô nhi. Thật tội nghiệp quá đi!”
Thấy Tinh Vân ngồi yên lặng như tượng, bà Minh liền đẩy nhẹ tay cô hỏi: “Tinh Vân, con không sao chứ?”
Tinh Vân giật mình, nhanh chóng lên tiếng: “Con không sao. Con chỉ đang nghĩ xem Giáng Sinh này gia đình chúng ta sẽ đi đâu thôi.”