Hoàng lão gia và bà Nhã Miên nghe xong chấn kinh. Thằng cháu nội này của ông bà vẫn không chịu nghĩ thông. Lại còn có chuyện Đoàn Nam Phong bỏ mặc Tinh Vân và lo cho người khác. Chuyện này là thế nào? Hai người già không hiểu nổi liền đưa mắt nhìn nhau. Hoàng lão gia khó chịu lên tiếng: “Thừa Hiên, ăn nói cho cẩn thận. Tinh Vân là chị họ của cháu. Hai đứa có quan hệ huyết thống. Cháu không thể làm loạn được.”
Hoàng Cao Thừa Hiên quay sang nhìn ông nói, thẳng thắn nói: “Ông nội, cháu không cần có con với Tinh Vân, ông bà toại nguyện cho cháu tâm nguyện này có được không?”
“Không được.” - Hoàng lão gia gây gắt đáp ngay.
“Nam mô A Di Đà Phật. Tội lỗi. Tội lỗi.” - Bà Nhã Miên bất lực nhắm mắt niệm Phật.
“Thừa Hiên, buông tay chị ra. Còn lôi thôi nữa chị sẽ không khách sáo với em.” - Tinh Vân nghiêm giọng nói nhưng hắn vẫn ngoan cố không chịu buông. Tinh Vân quay sang cắn một cái rất đau vào cánh tay cứng rắn của hắn đến khi máu chảy ra mới thôi.
“Nhìn cho kỹ, máu của chị và em là cùng một dòng. Nếu chúng ta có tình cảm với nhau cũng chỉ là tình cảm gia đình huyết thống. Những cái khác đều không thể.” - Cao Thừa Hiên nghe xong trong lòng rất đau. Trái tim như ai bóp ngẹt đến không thở nổi. Hắn từ từ bỏ tay ra khỏi tay Tinh Vân, ngả khuỵu xuống băng ghế, ôm đầu suy nghĩ xem vì sao ngay cả cơ hội theo đuổi người hắn thích cũng không có.
...
Ngay lúc này, đèn ở phòng phẫu thuật liền tắt. Tinh Vân, Hoàng Cao Thừa Hiên và ông bà ngoại của cô vội tiến lại gần. Hoàng Gia Khiêm nóng lòng đứng lên tiến lại sát cửa phòng. Cánh cửa mở ra, Bảo Vy cùng nhiều bác sĩ khác bước ra.
Bà Minh liền cất lời lo lắng hỏi: “Bảo Vy, Yên Di thế nào rồi con?”
Bảo Vy nhìn các bác sĩ khác và ra hiệu cho họ đi trước. Sau đó cô áy ngại nói: “Viên đạn nằm đúng khu vực nguy hiểm cho nên...”
Tim của Hoàng Gia Khiêm lúc này như thắt lại, tai anh đã không còn nghe được gì nữa. Sắc mặt trắng bệch, anh lảo đảo vịn vào thành ghế. Bảo Vy nhìn thấy anh như vậy thì ngừng lại không nói nữa.
Bà Minh sợ hãi nói: “Gia Khiêm, con không sao chứ?”
Cao Hiển Minh liền đỡ lấy anh hỏi: “Hay là do bệnh tim của con tái phát.”
Bảo Vy liền nhìn anh một lượt đánh giá, sau đó lấy tay bắt mạch cho anh, nhẹ nhàng nói: “Nếu cô ấy tỉnh dậy mà biết anh vô cớ bị chết thì viên đạn cô ấy đỡ cho anh coi như uổng phí rồi.”
Hoàng Gia Khiêm liền mở mắt ra, vui mừng dồn dập hỏi: “Cô ấy không sao phải không?”
Bảo Vy liếc nhìn thái độ ngóng đợi câu trả lời của Hoàng Gia Khiêm thì lắc đầu chậc lưỡi không thèm nói thêm nữa.
“Bảo Vy, con đang làm thằng nhóc này hết hồn đấy. Từ nhỏ tim của nó đã không tốt. Bây giờ còn bị dọa nữa thì sẽ nguy.” - Bà Minh vừa cười vừa nói.
Bảo Vy thở dài, năm tiếng phẫu thuật đã lấy của cô quá nhiều sức lực. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà ôm gối ngủ thôi: “Hai bác không cần phải lo nữa đâu, con bé ngốc đó tuy thân thể nhìn yếu đuối nhưng tuổi còn trẻ. Sẽ sớm vượt qua thôi. Nhưng chỉ sợ tâm bệnh của ai kia khó chữa được.”
Trời xui đất khiến hai lần Bảo Vy đều nhìn thấy cảnh Yên Di tỏ tình thất bại cho nên bây giờ được dịp liền chơi xỏ Hoàng Gia Khiêm.
Hoàng Gia Khiêm biết Bảo Vy nói kháy mình nhưng anh chỉ một lòng quan tâm đến sức khỏe của Yên Di. Cho nên đành nhúng nhường trước Bảo Vy, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Bao giờ tôi có thể vào thăm cô ấy?”
Bảo Vy nhìn Hoàng Gia Khiêm đánh giá rồi mỉm cười nói: “Khi cô ấy tỉnh lại thì anh có thể vào thăm. Bây giờ cô ấy sẽ được đưa xuống phòng bệnh. Người nhà đi xuống khu vực phòng bệnh làm thủ tục nhập viện cho cô ấy là được.”
Ngưng một chút, Bảo Vy lại nói thêm: “Nhưng phải là người nhà mới được, xem ra anh không phải rồi.”
Hoàng Gia Khiêm hiểu ý của Bảo Vy, cho nên anh liền đứng lên đi ra phía hành lang tìm Hoàng Cao Thừa Hiên.
Bà Minh nhìn thấy dáng điệu của Hoàng Gia Khiêm thì đoán ngay được sự aự quan tâm không bình thường của anh đối với Yên Di. Sau đó bà liền hiểu dụng ý của Bảo Vy. Bà nhìn cô mỉm cười khen ngợi: “Cũng may trước đây ta kêu con thi vào trường Y, bây giờ hữu dụng như vậy. Không chỉ giỏi trị ngoại thương mà tâm bệnh cũng trị tốt.”
“Không nhờ bác dạy dỗ tốt, con cũng không được như vậy.” - Bảo Vy cười cười nhìn bà Minh rồi nhìn sang Tinh Vân nói. Cô không thể nào quên được cái ngày Tinh Vân và bà Minh lặn lội đường xa đưa cô lên thành phố thi đại học. Chớp mắt cũng gần chục năm. Trải qua rất nhiều chuyện cuối cùng cô cũng hiểu được “tâm bệnh” khó trị như thế nào.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn giã gấp gáp của giày cao gót nện trên hành lang truyền đến. Mọi người liền ngẩng lên nhìn, thì ra là Lưu Uyển Linh. Cô bước nhanh đến chỗ Bảo Vyhớt ha hớt hải nói: “Bảo Vy, xin chị, xin chị hãy cứu anh trai em. Em nghe bác sĩ chẩn đoán nói viên đạn của anh ấy nằm ngay vị trí động mạch chủ rất khó để lấy ra. Họ nói phẫu thuật này toàn nước Mĩ cũng chỉ có vài người làm thành công. Chị là người duy nhất ở California rồi. Em xin chị, hãy cứu lấy anh trai của em...”
Hoàng Cao Thừa Hiên lúc này đang đứng gần đó, anh không đợi Lưu Uyển Linh nói xong câu đã lên tiếng chặn họng: “Nè, cô em, cô bị ngáo à? Thằng anh khốn nạn của cô đi gây chuyện với chúng tôi mà cô còn mong Bảo Vy cứu hắn?”
Hoàng Gia Khiêm đang đứng cạnh Hoàng Cao Thừa Hiên cũng nói thêm: “Phải đó, Bảo Vy vừa làm phẫu thuật suốt năm tiếng rất mệt mỏi. Cô ấy không có nghĩa vụ nhận thêm ca phẫu thuật nữa. Chưa kể thằng anh của cô làm hỏng đám cưới của ba mẹ chúng tôi. Hỏng ngày vui của gia đình chúng tôi. Phá hủy ngôi chùa đẹp và rộng lớn như chùa Liên Hoa. Hãm hại bao nhiêu người bị thương, vong mạng. Hắn chết thêm vài lần nữa cũng không đền hết tội.”
Hoàng lão gia lúc này cũng lên tiếng: “Món nợ với nhà họ Hoàng chúng tôi, một mình hắn e rằng trả chưa đủ.” - Lời nói nhẹ nhưng có sức nặng của Hoàng lão gia khiến tim của những người xung quanh chấn động. Bởi vì họ biết cách làm việc xưa nay của ông vô cùng tàn độc.
Lưu Uyển Linh bị nhiều nguồn công kích liền xanh mặt nhưng cô không dám bỏ cuộc. Cô nhìn sang Cao Hiển Minh, cầm tay ông van xin: “Ba, xin ba hãy nói giúp con. Anh Thiên cũng là vì cái chết của mẹ cho nên mới có hành động sai trái như vậy. Xin ba hãy niệm tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta mà cứu anh ấy. Trên đời này con chỉ còn duy nhất một người thân là anh ấy mà thôi. Con biết con không có tư cách cầu xin nhưng mà ba ơi...”
Cao Hiển Minh xót xa nhìn cô, ông không biết phải nói gì. Chỉ có thể ngậm ngùi vỗ lên mu bàn tay của cô, bất lực thở dài. Lúc này Bảo Vy liền lên tiếng: “Không cần khóc nữa. Họ đang ở phòng phẫu thuật số mấy? Tôi đi với cô.”
Lưu Uyển Linh nghe xong như được sống lại, cô liền lau nước mắt nói: “Phòng phẫu thuật số năm. Xin cảm ơn chị.” - Cô vừa nói vừa dập đầu trước Bảo Vy.
“Không cần làm vậy, tôi chưa biết tình hình của anh ta thế nào. Chưa chắc được chuyện gì.” - Bảo Vy vừa nói vừa đỡ Lưu Uyển Linh đứng dậy. Nhưng lúc này Hoàng Cao Thừa Hiên liền chặn lại: “Tội của hắn đáng chết ngàn lần. Cho dù cô có cứu hắn thì chúng tôi cũng nhất định bắt hắn chết, thậm chí đau đớn hơn lần này.”
Bảo Vy liền quay sang Hoàng Cao Thừa Hiên nhìn thẳng vào mắt anh rồi lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện của các người. Còn tôi là bác sĩ, trách nhiệm của tôi là tận lực cứu người. Tôi không có trách nhiệm phán ai có tội hay không. Càng không có quyền phán sống chết cho ai.”
“Cô...” - Hoàng Cao Thừa Hiên nghe xong lời của Bảo Vy thì cứng họng. Anh tức giận nói được một từ thì bà Minh liền lên tiếng: “Thừa Hiên, cháu đừng ngăn cản Bảo Vy nữa. Uyển Linh vừa mới mất mẹ, nếu mất luôn cả anh trai thì e rằng nó không chịu nổi.”
Lúc này Yên Di vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Hoàng Gia Khiêm cũng không buồn để ý việc đi hay ở của Bảo Vy. Anh lập tức chạy về phía Yên Di cầm tay cô, liên tục gọi tên cô: “Yên Di, là anh đây. Em có nghe anh nói không?”
Nhưng cô không nghe thấy, tay cũng lạnh cứng. Y tá liền trấn an anh: “Cô ấy chưa tỉnh, có thể nay mai sẽ tỉnh lại.”
Sau đó đoàn người cũng đi theo Yên Di về phòng điều dưỡng. Tinh Vân từ đầu chí cuối nhìn thấy Lưu Uyển Linh nhưng cô không nói lời nào. Từ nhỏ cô đã được giáo dục về tính khoan dung, lòng vị tha và tin theo lời Phật sống lương thiện. Nhưng trước Lưu Uyển Linh cô chỉ có thể thờ ơ, bỏ mặc. Giữa cô và Lưu Uyển Linh cứ vô tình trở thành nước với lửa chỉ vì người đàn ông mang tên Đoàn Nam Phong.