Cố Minh Châu và Dung Lỗi từng có một đoạn tình yêu thắm thiết, nhưng vì hoàn cảnh gia đình, cô đành đẩy anh ra xa, cố ý khích anh, khiến anh hiểu lầm chuyện giữa cô và Phương Phi Trì. Quá đau đớn khổ sở, Dung Lỗi đành mang theo trái tim bị tổn thương sang Úc, chối bỏ mọi sự thật, cũng trốn tránh sự tìm kiếm của cô về anh.
6 năm qua đi, anh không còn là chàng trai yếu đuối năm xưa nữa, Dung Lỗi đã trở thành người đàn ông thâm trầm, mạnh mẽ, cũng nắm được cả thế giới trong tay. Nhưng trong thế giới đó, cô và ước mơ năm xưa đều không tồn tại. Việc gặp lại Cố Minh Châu một lần nữa như liều thuốc kích thích, khiến trái tim anh đau đớn. Dung Lỗi mãi không biết được, Minh Châu của 6 năm qua thiếu anh cũng khổ sở như thế nào. Cô không còn là người con gái ngày xưa, thời gian mài giũa cô thành một người phụ nữ mạnh mẽ, có dáng vẻ hững hờ quyến rũ, mở miệng dăm ba câu đều là ý châm trọc. Trách không được, dáng vẻ đó lại khiến tim anh run lên từng hồi.
Anh hận cô, hận đến mức không muốn nhắc đến cô, nhưng anh lại nhớ cô quay quắt, nhớ đến nỗi suốt sáu năm trời không đêm nào ngủ yên. Anh nói anh hận cô, nhưng anh biết, anh yêu cô đến tận xương tuỷ. Còn cô, cô yêu anh, yêu đến mức khi anh quay về, cô đã dùng mọi thủ đoạn để nối lại tình xưa, yêu đến mức phớt lờ mọi kẻ theo đuổi xung quanh, cũng mờ mắt không thấy tình yêu quanh mình. Cố Minh Châu 6 năm trước đẩy anh đi, giờ lại đứng trước mặt anh, trút bỏ tự tôn của bản thân, dõng dạc nói: "Đá yêu, em yêu anh. Chúng ta quay lại như trước đi."
Bình luận truyện